Thiet ke web

Ai rồi cũng sẽ một lần yêu, một lần quên và một lần bắt đầu lại...

Tôi có thể đi qua thời gian (dù là rất lâu) để nguôi ngoai những nỗi buồn mà bắt đầu lại. Tôi có thể đi qua mùa đông lạnh lẽo để chờ chút nắng xuân. Nhưng mùa của tuổi thì làm cách nào để đi qua? Và, những giây lặng phía sau duyên may ấy sẽ theo tôi đến bao giờ....

Tôi đọc một mẩu chuyện về "duyên may và sự lựa chọn".

Mẩu chuyện mở đầu như sau:

"Khi ta gặp được đúng người ta yêu, ở đúng vào một nơi nào đó, vào đúng một thời điểm nào đó. Ðó là duyên may.

Khi bạn gặp ai đó làm lòng bạn xao xuyến. Ðó không phải là một sự lựa chọn. Ðó là duyên may.

Khi bạn gặp tiếng sét ái tình (và không ít những đôi lứa đến với nhau từ đây) thì chắc chắn không phải là một sự lựa chọn. Ðó là duyên may."

Ai rồi cũng sẽ một lần yêu, một lần quên và một lần bắt đầu lại...
Ai rồi cũng sẽ một lần yêu, một lần quên và một lần bắt đầu lại...
Duyên may là những phút bồng bềnh nhớ thương ban đầu. Duyên may không hề vô nghĩa. Trái đất nơi chúng ta sống đúng là tròn nhưng gặp nhau nào có dễ! Trên dòng người đông ngoài kia, chúng ta có mấy người đã từng quen, đã từng biết? Tìm được nhau trong những ồn ã của tim, đó là điều chẳng dễ dang gì. Và duyên may, vi thế thật đáng trân quý.

Nhưng ai rồi cũng đi qua những chênh vênh của "duyên may" để đến với một trạng thái cảm xúc khác. Long lanh mắt nhau trong phút ban đầu rồi cũng nhạt dần, nụ cười duyên xinh xắn tới một giây phút rồi cũng sẽ không còn sức hút nữa. Đó là lúc tình cảm rơi vào giây lặng.

Phía sau phút ban đầu là những giây lặng.


Đã từng có một thời gian, tôi cứ nghĩ những giây lặng đó sẽ là những hoang mang mãi. Đó là khi nụ cười tôi ngỡ rành cho riêng mình chợt hé với một người khác, là khi những dịu dàng bắt đầu quen thuộc để rồi nhàm đi trong tôi. Tôi cứ ngỡ người ta yêu thương là để tìm kiếm những niềm đau.

Chẳng phải thế sao, khi mà người ta, trong một phút, dùng hết can đảm để mở cánh cửa hồn mình, chạm tới nhớ thương nhau để rồi chỉ mất một giây để chệch khỏi quỹ đạo của thứ nhớ thương cứ ngỡ là tất cả ấy. Có niềm đau nào dai dẳng bằng niềm đau của những xúc cảm vô định không thể hóa thành những bình yên hoặc giọt nước mắt.

Giây lặng của tôi - qua nhiều lần lỡ hẹn – nó cứ mãi mang sắc màu hoang mang...

Hoang mang, để tôi viết lên những câu thơ như thế này:

"Khi mọi thứ bắt đầu

Anh vẫn ngỡ như chưa có gì cả

Bao nhiêu lần yêu, bấy nhiêu câu chuyện vội vã

Cứ đến rồi đi, cứ nhớ để rồi quên"


Những câu thơ đó hoàn toàn không phải là chút vu vơ của lòng. Đó là những cảm xúc rất thật! Những xúc cảm của một kẻ lạc trong những im lặng hoang mang....

Rồi đi qua những lạnh lẽo của mùa đông xúc cảm, trái tim tôi lại được thắp lên – khi mà nắng xuân vừa về.

Thế mới biết, những yếu mềm đôi khi cũng chất chứa trong nó sự mạnh mẽ. Và giọt nước mắt nào rồi cũng sẽ khô. Vết thương cũ lành, tôi quên đi những buồn đau mà bước tiếp. Ai rồi cũng sẽ một lần yêu, một lần quên và một lần bắt đầu lại những cảm giác xưa cũ như thế. Để bắt đầu lại một duyên may và đi tiếp sang sự im lặng...

Tôi từng nghĩ về thứ gọi là "mối tình đầu thứ hai" như một cách người ta bắt đầu những xúc cảm xưa cũ nơi một tâm hồn mới, để bảo lòng quên đau thương đi mà tha thiết, để những yêu thương không mang âm thanh của nỗi buồn rơi rớt trong đêm.

Để bắt đầu một duyên may mới, một khoảng lặng mới....


Tôi có thể đi qua thời gian (dù là rất lâu) để nguôi ngoai những nỗi buồn mà bắt đầu lại. Tôi có thể đi qua mùa đông lạnh lẽo để chờ chút nắng xuân. Nhưng mùa của tuổi thì làm cách nào để đi qua?

Và, những giây lặng phía sau duyên may ấy sẽ theo tôi đến bao giờ....

Ngày những giây lặng tìm đến, tôi chỉ biết nghe tiếng mưa. Nó là sự trộn quyện giữa tiếng thì thầm của đêm với một trời trắng xóa. Nó réo rắt lòng những băn khoăn khi tim thổn thức mãi: cơn mưa nào sẽ là nơi đọng lại những ngọt lành?

Tôi cứ loay hoay mãi trong việc tìm ra cách để thương một ai đó. Người ta phải chệch quỹ đạo để mà ngây ngô thì mới có thể mà chạm tới trái tim nhau. Nhưng rõ ràng là ta không thể chệch quỹ đạo mãi được. Và đâu sẽ là nơi tôi tìm được thứ quỹ đạo của người đi lạc....

Đâu sẽ là nơi tôi cảm thấy được, mình đã đi qua mối tình đầu thứ hai...

Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét