Thiet ke web

Có những ngày bất chợt em nhớ anh vô cùng...

Nhìn đường phố quen thuộc mà hai ta đã từng cùng nhau chung bước, em bật khóc, cũng không biết vì nơi ấy cảnh quá buồn hay do em đang nhớ đến anh. Bất chợt, em nhận ra, mình nhớ anh vô cùng... Em bây giờ đã chẳng còn bật khóc mỗi khi nghe thấy ai đó vô tình nhắc về anh, đã chẳng còn ngày ngày nhìn ảnh anh và nhớ về kỷ niệm của anh và em. Em hiện giờ sống rất tốt, đã cất anh vào một ngăn trong trái tim mình, em vẫn đi học và đi làm thêm đều đều...

Trên chuyến xe khách về nhà ngày hôm nay, em lại đi qua những nơi mình đã từng cùng nhau đi qua nhiều năm về trước, đi qua những nơi ấy, bỗng dưng em lại khóc, không biết vì nơi ấy cảnh quá buồn hay do trái tim em đang nhớ đến anh. Bất chợt, em nhận ra, mình nhớ anh vô cùng....


Nhà hai đứa ngay sát cạnh nhau, bố mẹ lại chơi thân với nhau bởi thế mà anh và em suốt ngày kề vai bên nhau, nghiễm nhiên chúng mình có chung hẳn hai người bố và hai người mẹ. Bên em và cùng em lớn lên suốt những năm tháng cuộc đời từ lúc em mới chào đời, em không hiểu tại sao anh lại vội vàng rời bỏ em như vậy.


Hơn bốn năm về trước, ngày anh bỏ tất cả, cả gia đình và cuộc sống của anh mà đi, em chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày nhắc đến anh mà lòng em lại an nhiên và bình yên đến vậy. Ngày anh đi, cả bố mẹ anh và bố mẹ em đều sợ em bị trầm cảm bởi lẽ họ biết với em anh ở vị trí nào trong lòng mình. Ngày tiễn anh khỏi trần gian này, em chẳng quằn quại vì mất đi đứa con trai đầu lòng như mẹ anh, chẳng lẳng lặng nén nước mắt vào trong như bố anh, cũng chẳng khóc đến cạn nước mắt như mẹ em hay mạnh mẽ lau vội giọt nước mắt chưa kịp tràn mi như bố em, em ngồi đấy thẫn thờ nhìn anh và ngất đi không dưới ba lần. Em vẫn nhớ như in cái ngày ấy, cả hai gia đình không ai chịu đựng được nỗi đau ấy, nỗi đau mất đi đứa con trai cưng, con trai cả của cả hai gia đình, em mất đi người anh trai coi em như báu vật. Tình cảm em dành cho anh chẳng phải tình yêu nam nữ mà là tình thân, tình thân của những người trong một gia đình nhưng không chung dòng máu.


Em bây giờ đã chẳng còn bật khóc mỗi khi nghe thấy ai đó vô tình nhắc về anh, đã chẳng còn ngày ngày nhìn ảnh anh và nhớ về kỷ niệm của anh và em. Em hiện giờ sống rất tốt, đã cất anh vào một ngăn trong trái tim mình, em vẫn đi học và đi làm thêm đều đều, mỗi khi về nhà vẫn chăm sang nhà anh như xưa, thỉnh thoảng vẫn cùng hai mẹ đi chợ rồi nấu cơm cả hai gia đình ăn chung với nhau. Anh à, mọi người đã quen dần với nỗi đau ấy rồi, em cũng đang rất ổn, anh bên ấy thì sao? Rất tốt chứ? Tạm biệt anh, chàng trai đã bên em suốt 18 năm cuộc đời.

Em 1 tuổi, anh 3 tuổi.

Em 5 tuổi, anh 7 tuổi.

Em 10 tuổi, anh 12 tuổi.

Em 18 tuổi, anh 20 tuổi.

Em 22 tuổi, anh 20 tuổi...
Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét