Thiet ke web

Điều tốt đẹp nhất tôi có thể làm, là rời xa thế giới của cậu...

Tôi biết rằng, có một tình yêu luôn tồn tại là mỗi ngày tôi luôn tự nhủ mình " Nhất định không được yêu người đó, không thể yêu người đó" Là vậy đấy. Cảm giác chạng vạng nhất trong chuyện tình cảm đó sẽ chính là từ khoảnh khắc tôi quyết định rời xa cậu, là tôi cũng đã biết rằng từ sau đó tôi sẽ chẳng buồn nghĩ ra ngày sẽ bước vào cuộc đời của cậu nữa.

Tôi đã từng nghĩ rằng: chuyện tình cảm của tôi và cậu, chỉ còn thiếu là viết thêm một đoạn kết nữa thôi, nhưng rồi: chúng ta đều lại phải bắt đầu lại từ đầu. Câu chuyện chúng mình dần như ấm nước trà nhạt nhếch mà chính tôi và cậu cũng không biết là do đâu?


Có lẽ, rời xa một người đã từng dùng tuổi Thanh xuân của mình để bên nhau chính là điều độc ác nhất đối với tôi. Tôi cũng đã vặn vẹo bờ vai – So bờ vai lệch. Cũng đã suy nghĩ về rất nhiều. Về cậu – về tôi- về tất cả. Để rồi tôi nhận ra: Có những thứ, những người ta nên học cách buông bỏ sẽ tốt hơn. Tốt cho cậu – cho tôi.

Tôi đã tưởng tượng ra mình của nhiều năm về sau. Tôi cũng sẽ có hạnh phúc riêng cho mình – như cậu. Tôi cũng sẽ nghĩ lại Tuổi thanh xuân của mình – cho cậu. Và tôi sẽ mỉm cười nói rằng: Năm đó, tôi nhẹ nhàng bước ra khỏi cuộc sống của cậu, là đúng và tốt cho cậu.


Có những câu chuyện, tôi chưa kể cho cậu nghe về tôi. Cậu chỉ biết và hiểu về tôi qua những gì tôi muốn cậu thấy. Nhưng chính điều ngăn cản tôi và cậu, đó là những bí mật của riêng tôi. Những đau thương mà có lẽ trên đoạn đường tiếp theo của mình, tôi sẽ làm bạn với nó. Cậu sẽ không hiều được.

Và rồi cậu cũng sẽ tốt thôi. Tôi thương cậu nhiều, tôi cũng nghĩ mình hiểu cậu. Tôi càng thương cậu tôi lại càng tự trách tôi. Tôi kém cỏi không thể cho cậu chỗ trống trong tôi được, tôi không làm được điều đó. Bởi vì: Cậu xứng đáng để đón nhận những điều tốt đẹp hơn.

Có lẽ một ngày cậu cũng sẽ chẳng sẽ nhớ về tôi ở thì quá khứ nữa. Cậu cũng sẽ sống cho người khác, những yêu thương và hi sinh chẳng cần lý do. Và rồi, cậu cũng sẽ đánh rơi nỗi nhớ ở sau lưng và những bước chân của cậu sẽ mỉm cười để biết cách yêu thương. Phải không?


Những năm tháng rồi cũng kéo tuổi trẻ con người ta đi xa. Và những ngày sau đó, tôi sẽ viết về một mùa hạ của riêng tôi. Có mưa đi rất vội, và nắng cũng rất hiền. Để tôi chẳng còn cảm giác chếnh vếnh khi chỉ có một mình.
Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét