Thiet ke web

Những con người đã đi qua một mối tình sâu đậm...

Chúng ta đều đã đi qua đủ những đổ vỡ và nếm vừa cạn những yêu thương lừa lọc để không còn tin nhiều vào hiện tại và những cảm xúc chóng vánh vẫn còn hoang hoải.... Tim mình vẫn cứ vậy. Mải miết, suy nghĩ, thay đổi được gì? Dù sao thì chúng ta vẫn phải sống. Sống thật tốt. Không phải để người cũ nhìn thấy hay để người mới của người cũ lo lắng mà là vì chúng ta xứng đáng với những thứ tốt đẹp.

À nay người yêu cũ của chị cưới. Chị không về. Ở nơi đó chắc nghẹn ngào đắng ngắt. Tôi hiểu, tôi biết hôm nay là ngày chị trở lại với bản ngã.

Chị vẫn còn yêu anh nhiều, 20 tuổi, 2 năm trời, vẫn mải miết như thế. Nhìn xem, những stt chị vẫn hoan hoải bản ngã đấy thôi. Bạn bè chẳng ai hiểu những gì chị viết, còn tôi - tôi hiểu.

Tôi biết chị đau như thế nào, tôi biết vết thương đó lớn đến bao nhiêu, và tôi thấu chị đã phải giả vờ ra sao.

Đừng ngạc nhiên, tôi và chị cùng chung một bản ngã. Hai con người nhưng chung một số phận. Chỉ khác là chưa đến lúc tôi cầm trên tay tấm thiệp hồng như chị thôi.


Chị thắc mắc! Đừng hiểu lầm, tôi và người yêu cũ của chị chẳng có chút quan hệ gì cả, chỉ là tôi - có bản ngã giống chị. Tình yêu của chị bắt đầu từ khoảng thời gian chị học cuối cấp - tôi cũng vậy. Hoàn cảnh gia đình hai bên quen biết - tôi cũng thế. Những câu chuyện hàng xóm kể chị đã qua - tôi đang trải. Cả cái lý do xa nhau cũng chẳng khác là bao.

Chị không về. Chị hỏi nếu là tôi, tôi có về? Chợt cười. Tôi cũng không biết, hay là về dự, ăn mặc thật đẹp và lộng lẫy, hoặc sẽ đến cùng với một anh chàng nào đó chăng? Học thuộc bài "người yêu cũ " vá hát tặng hai con người đó. Hoặc mừng đám cưới với phong bì ghi tên "tập thể nyc mừng đám cưới anh chị" rồi quay về tụ tập cùng đám bạn mà kể lể. Hay tự nhốt mình trong phòng, dây dưa dai dẳng với một mớ suy nghĩ cùng nước mắt..... tôi chẳng biết nữa, chẳng biết mình sẽ như thế nào khi cầm trên tay tấm thiệp như chị. Chỉ là thấy đắng trong tim mình.

Nhưng rồi sao. Tim mình vẫn cứ vậy. Mải miết, suy nghĩ, thay đổi được gì? Dù sao thì chúng ta vẫn phải sống. Sống thật tốt. Không phải để người cũ nhìn thấy hay để người mới của người cũ lo lắng mà là vì chúng ta xứng đáng với những thứ tốt đẹp.


Chị vẫn cứ đi, dù đi một mình. Tôi cũng thế. Tôi nhìn chị, thật giống bản thân mình. Thế nên chị hãy cứ bước, thật cẩn thận rồi tôi cũng bước, tôi sẽ nhìn theo, sẽ bước như những gì chị đã và đang bước.

Vẫn sẽ thương như thế, rồi sẽ ổn thôi mà đúng không! Chị đừng buồn quá lâu, dù có phải giả vờ cũng đừng để lộ buồn ra nhé!

Chị và tôi hai mảnh đời giống nhau, kể cả việc thích cái gọi là đ.i.ê.n. chị và tôi là cô gái mạnh mẽ. Nên biết rất rõ cái cách che giấu nỗi buồn. Chị sẽ đau, dày vò ngấm ngầm trong tư tưởng, ăn mòn mỗi khi đêm về một mình. Để rồi sáng hôm sau, khi những giấc ngủ chêh chao đầy mộg mị đã qua, và những giọt ươn ướt nơi khoé mắt đã khô. Lại tiếp tục gồng mìh mà sống, lại cười toẹt ga như chưa từng có yếu mềm...
Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét