Thiet ke web

Phải tự khắc cốt ghi tâm một điều: Anh không còn bên em nữa...

Em đã từng nghĩ, chẳng có lý do gì để chúng ta xa nhau. Tuổi trẻ của em và anh đã cùng đi qua những ngây thơ, vụng dại. Kể cả đến những ngày ta không còn trẻ, kể cả khi em mơ hồ nhận ra có những điều không ổn giữa hai người, chúng ta, anh và em vẫn cố chấp mà yêu nhau không quản ngày tháng.

Có những ngày em cảm thấy thật tồi tệ. Sáng thức giấc không cần báo thức mà mắt vẫn sưng húp lên. Nhìn mình trong gương em cảm giác chẳng có gì ngoài xa lạ, xa lạ với chính bản thân mình. À không, còn trống rỗng nữa. Hà Nội giao mùa ẩm ương chẳng muốn nóng cũng chẳng chịu lạnh. Vào cái tiết trời thế này có lẽ chúng ta nên ở cạnh nhau, vì rất có thể anh sẽ ốm, còn em sẽ không thoải mái nếu anh cứ sụt sịt mãi như vậy. Nhưng rốt cuộc em ngồi đây, còn anh nơi nào em chẳng biết. Anh giờ là gió, em chẳng có lý gì để biết được anh đang nơi đâu.


Em đã từng nghĩ, chẳng có lý do gì để chúng ta xa nhau. Tuổi trẻ của em và anh đã cùng đi qua những ngây thơ, vụng dại. Kể cả đến những ngày ta không còn trẻ, kể cả khi em mơ hồ nhận ra có những điều không ổn giữa hai người, chúng ta, anh và em vẫn cố chấp mà yêu nhau không quản ngày tháng.

Anh nói đúng, ai rồi cũng khác, anh và em, ai cũng phải lớn lên. Chúng ta đã cùng nhau lớn lên, nhưng có lẽ lại bỏ quên người bạn đồng hành của mình. Bước đi một đoạn xa đến khi quay đầu lại nhìn, tình yêu của mình chỉ còn là dấu chấm nhỏ tí ti. Để rồi vì tiếc công, vì lười, vì quá háo hức với chân trời trước mặt, ta đành lòng mà bỏ quên nhau...


Em đã từng nghĩ anh là tất cả những gì em có. Cả cuộc đời mình chỉ coi một người duy nhất là anh làm chỗ dựa. Trên đời này nhất định chỉ yêu anh mới là hạnh phúc, ngoài anh ra yêu ai khác cũng giống nhau cả thôi. Bên anh em đã từng ước mong cả cuộc đời này không cần trưởng thành nữa, mạnh mẽ trước anh là điều chưa bao giờ em làm được. Cô gái hai mươi ngày đó đã sống những tháng năm nhẹ tựa mây gió, để hôm nay nhấp ly rượu vang chát nhếch mép cười mà nước mắt nhỏ vào trong.

Người ta bảo, phụ nữ trưởng thành là khi không còn khóc vì đàn ông nữa, còn đàn ông chỉ trưởng thành khi biết rơi nước mắt vì người phụ nữ họ yêu thương mà thôi. Vậy em đã hiểu thông suốt, thì ra em không còn trẻ con nữa, em đã trưởng thành nhanh hơn cả em nghĩ, còn anh, mãi mãi vẫn như vậy phải không. Giữa chúng ta đã không còn có thể nói với nhau điều gì. Em biết im lặng tức là kết thúc một cách triệt để. Nên em chưa khi nào muốn phá vỡ nguyên tắc của anh.


Chúng ta đã từng quen nhau thế nào em cũng không nhớ nữa. Những kí ức về anh đều đã hoen ố quá rồi, và em cũng không đủ can đảm để tìm lại chúng nữa. Mây của trời hãy cứ để gió cuốn đi. Nhiều khi ngồi một mình em tự hỏi, lúc em thất tình ai sẽ là người ở cạnh em.? Anh không còn ở bên thì ai sẽ cho em tựa vai vào mỗi khi mệt mỏi? Mỗi lần đau ốm em còn biết kêu cùng ai? Không là anh thì ai sẽ đến đón em mỗi lần em đến tháng, em yếu lả người đi về không nổi. Ai sẽ cả đêm nghe em thao thao bất tuyệt về mọi chuyện trên đời.?

Em đã từng nghĩ em không đủ mạnh mẽ để trải qua những tháng ngày đơn độc ấy. Ấy vậy mà thời gian qua em vẫn một mình sống chẳng bỏ một ngày nào. Cuộc đời em vẫn có ngày buồn, ngày vui, ngày nhớ anh đến điên dại. Nhưng chỉ có điều nỗi nhớ ấy em chẳng biết nói cùng ai. Hóa ra em mạnh mẽ nhiều hơn so với em tưởng. Chẳng hiểu vì gì mà em có thể làm được vậy anh ạ. Anh có khen em giỏi không nè.? À thôi bây giờ anh có khen hay không cũng chẳng còn là điều quan trọng. Từ bây giờ em sẽ khắc cốt ghi tâm sự thật này: chính là anh không còn bên em nữa.

Chỉ vậy thôi!
Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét