Thiet ke web

Anh chỉ có thể nói rằng anh xin lỗi...

Anh sợ làm cô tổn thương, cô quá tốt, cô không giống với những cô gái mà anh đã gặp. không biết bao nhiêu lần anh tự nói với mình rằng, giá như cô đến trước người đó chỉ một bước, một bước thôi thì có lẽ anh và cô đã có thể. Lúc đó anh không những là yêu mà là rất yêu cô mới đúng. Còn bây giờ thì mọi thứ đã quá muộn màng rồi, anh chỉ có thể nói rằng: Anh xin lỗi...

Anh luôn mang trong mình nỗi đau từ mối tình đầu. Anh bây giờ đã không còn khái niệm yêu thương thật lòng một ai đó nữa rồi, với anh bây giờ tình yêu chỉ là thứ mua vui, thích yêu chán bỏ. Anh đã nói tiếng yêu với hàng nghìn cô gái ngoài kia và rồi sau đó anh vứt bỏ họ chẳng chút thương tiếc. Anh nhếch môi khi người đời gọi anh là sở khanh. Anh mặc kệ.

Cuộc sống của anh cứ như thế, ngày này qua tháng nọ cho đến khi anh gặp cô. Cô trong sáng, thánh thiện và hiền lành đến nỗi dù cho anh đã bao nhiêu lần làm cô đau, cho cô thấy anh xấu xa thế nào, vậy mà cô vẫn cứ yêu và bên cạnh anh. Anh rất sợ làm cô khóc, càng không muốn làm cô tổn thương, nhưng những gì anh đã làm lại khiến mắt cô nhòe đi và tim cô thắt lại không biết bao lần.


Có rất nhiều người yêu thương cô, bên cạnh cô, họ tốt hơn anh gấp nhiều lần nhưng sao cô vẫn cứ khăng khăng bám lấy nỗi đau dai dẳng mà kiên quyết ở bên anh. Anh thua cái tính bướng bỉnh và kiên trì nơi cô. Anh thật sự không biết tình cảm mình dành cho cô là gì, yêu thì không thể nhưng buông tay lại không nỡ.

Anh bắt đầu thấy mình thật ích kỉ. Anh biết cô là một cô gái tốt, có thể sau này anh sẽ không bao giờ tìm thấy một người như thế nhưng anh hiện tại chẳng có gì trong tay, không sự nghiệp, không tương lai. Sau khi hết thời hạn quân sự anh sẽ trở về quê, cô làm sao có thể theo anh đến một vùng đất mà không có một người thân, bạn bè. Tất cả với cô đều xa lạ, ngộ nhỡ cô không quen, không thể thích nghi được thì lúc ấy anh phải làm sao?


Anh không thể lo mọi thứ thật tốt cho cô, anh cũng không muốn cô vì yêu anh mà phải chịu khổ. Vậy nên anh không muốn cô tiếp tục yêu anh, anh làm mọi cach để cô quên anh đi nhưng anh càng làm cô lại càng yêu anh thêm. Chẳng biết từ bao giờ cô đã trở thành mối bận tâm, lo lắng lớn nhất của anh. Anh có thể tán tỉnh, có thể thốt lên câu yêu dễ dàng với bất kì cô gái nào, ngoại trừ cô.

Anh sợ làm cô tổn thương, cô quá tốt, cô không giống với những cô gái mà anh đã gặp. không biết bao nhiêu lần anh tự nói với mình rằng, giá như cô đến trước người đó chỉ một bước, một bước thôi thì có lẽ anh và cô đã có thể. Lúc đó anh không những là yêu mà là rất yêu cô mới đúng. Còn bây giờ thì mọi thứ đã quá muộn màng rồi, anh chỉ có thể nói rằng: Anh xin lỗi..."
Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét