Thiet ke web

Em nợ anh trọn một lời xin lỗi, nợ anh cả một đời yêu...

Và em chọn ra đi, vì em không thể yêu anh như cách mà anh cần. Vì em biết níu giữ cảm xúc của một ai là điều chẳng thể. Vì chính em cũng rất cố gắng để níu giữ yêu thương của mình. Nhưng bất lực. Đừng trách em vì những cảm xúc phai nhòa. Thà rằng thế, còn hơn em cố gượng mình trong những tình cảm xa vời, lại để anh ngập chìm trong những quan tâm hờ hững. Mọi thứ rất đẹp, tình yêu của anh với em cũng rất đẹp. Em hiểu, và em trân trọng chúng. Chính vì trân trọng, nên mới chọn cách ra đi thật êm đềm. Anh biết không, chỉ có thế này, ta mới lưu giữ trọn vẹn màu hồng của những tinh khôi ngày ấy.

Trong những mối quan hệ yêu đương, dù chớm nở hay chóng tàn, dù lâu ngày hay ngắn hạn, dù nhạt nhòa hay thiết tha, thì ít nhiều em vẫn tin ắt hẳn do duyên số. Rằng định mệnh của tất cả chúng ta vốn dĩ đã được sắp đặt sẵn từ khi vừa chào đời. Đó có thể là một điều tuyệt vời để chúng ta nuôi niềm tin, nhưng cũng là một lời an ủi bất lực nhất khi tình yêu rơi vào ngõ cụt. Ông trời rõ là biết trêu ngươi anh nhỉ.Khi mà Hạnh phúc còn đang rất ngắn và cạn, thế mà ngài lại nỡ nhẫn tâm vội mang hết cả duyên nợ đi khỏi... Lời ngụy biện ấy có chăng thật vụng về. Em biết, và em hiểu, thật ra, là em đã hết yêu.


Em chẳng biết trả lời cho câu hỏi tại sao cho những cảm xúc bộn bề của chính mình. Chẳng phải vì em không yêu thật lòng. Chẳng phải vì em rung động trước một ai khác, chẳng phải vì em với anh không thực sự hòa hợp, chẳng phải vì bất kì một lý do gì cả. Đơn thuần Như cách mà tình yêu đến với chúng ta – nhẹ nhàng, vội vã – và chúng rời đi theo cách tương tự. Chỉ là bỗng một ngày, em nhận ra trái tim mình chẳng còn những cảm xúc vẹn nguyên như ban đầu. Em chẳng còn rung động trước ánh mắt thân thuộc mỗi ngày, em chẳng còn thấy mình nhỏ bé trong vòng tay chở che của anh nữa, em chẳng còn thấy ấm áp bởi những chiếc ôm chặt, chẳng còn cảm giác ngọt ngào của những chiếc hôn nồng ấm...Chẳng còn nhớ anh nhiều, chẳng quan tâm anh nhiều... Tất cả, tất cả những nồng nhiệt yêu đương bỗng dưng dần phai mờ, thậm chí cả lý trí đã cố ngăn mình nhưng chúng vẫn cứ lì lợm đi mất. Thì em biết phải làm gì đây anh?

Và em chọn ra đi, vì em không thể yêu anh như cách mà anh cần.


Vì em biết níu giữ cảm xúc của một ai là điều chẳng thể. Vì chính em cũng rất cố gắng để níu giữ yêu thương của mình. Nhưng bất lực. Đừng trách em vì những cảm xúc phai nhòa. Thà rằng thế, còn hơn em cố gượng mình trong những tình cảm xa vời, lại để anh ngập chìm trong những quan tâm hờ hững. Mọi thứ rất đẹp, tình yêu của anh với em cũng rất đẹp. Em hiểu, và em trân trọng chúng. Chính vì trân trọng, nên mới chọn cách ra đi thật êm đềm. Anh biết không, chỉ có thế này, ta mới lưu giữ trọn vẹn màu hồng của những tinh khôi ngày ấy.


Và em cũng hiểu, thật khó khăn cho một ai khi lắng nghe những lời này. Nhưng em tin rằng, anh xứng đáng với nhiều hơn một tình yêu của em. Xứng đáng hơn với những điều tốt đẹp giống tình yêu mà anh đang có. Thực tâm em chẳng muốn nhận ra một ngày chẳng còn yêu, dù một chút cũng không muốn. Nhưng duyện cạn rồi, tình cũng rã rời, em còn sự lựa chọn nào tốt hơn cho cả hai đâu?

Dù em của hiện tại đã khác xưa mất rồi. Nhưng kỉ niệm vẫn là thứ không bao giờ thay đổi. Vì thế, em sẽ luôn trân trọng chúng, trân trọng anh.


Đừng buồn vì một người không còn yêu anh nữa. Em thật tâm mong anh luôn hạnh phúc.

Hôm nay, em nợ anh trọn một lời xin lỗi.

Kiếp này, em nợ anh cả một đời yêu anh.
Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét