Thiet ke web

Mất em rồi, anh mới thấy tiếc nuối...

Tôi nhớ, nhớ lắm ánh mắt buồn của em, nhớ lắm những lần em sướt mướt vì bộ phim. Trông em lúc đó đáng yêu lắm hay cũng chỉ là nhiều lần em nhõng nhẽo dai dẳng làm nũng chỉ vì cái bánh xèo. Hà nội giờ nắng lắm, quán bánh vẫn đông nhưng sao chẳng thấy em. Chẳng thấy cô gái mà anh vẫn yêu đâu cả, này em này. Trái đất vẫn tròn mà sao tìm nhau khó vậy, trái đất vẫn vậy mà sao tôi lại lạc mất em. Tôi vẫn đi qua chiều Hà Đông những con đường nặng mùi hoa sữa, mùi hoa sữa làm em cằn nhằn khó chịu vì ghét. Tôi vẫn tới những nơi em từng đến, vẫn không thay đổi mà sao tôi và em 2 ta lại xa lạ.

Chào em cô gái!

Em khỏe chứ, đã quên tôi rồi phải không, đã quên một kẻ tồi như tôi rồi. Chắc giờ em đang hạnh phúc lắm phải không em. Hôm nay là kỷ niệm 5 năm tôi và em quen nhau, chắc em cũng quên rồi. Nhưng tôi thì vẫn nhớ như in và nhớ cả em nữa. Tôi vẫn nhớ em nhớ rất nhiều. 1 năm trôi qua như hoa tàn trong gió, sau cái kết em lại là người hạnh phúc và sau sự thật vẫn luôn tàn nhẫn với tôi. Nhưng dù sao tôi vẫn là kẻ có lỗi, tôi là kẻ làm tổn thương em.


Này em. Giá mà ngày đó quay lại em nhỉ? Giá mà lúc đó tôi không cố tình buông tay em. Này em, tôi nhớ những chiều mưa gió và những lần chạy mưa. Tôi nhớ, nhớ lắm ánh mắt buồn của em, nhớ lắm nhưng lần em sướt mướt vì bộ phim. Trông em lúc đó đáng yêu lắm hay cũng chỉ là nhiều lần em nhõng nhẽo dai dẳng làm nũng chỉ vì cái bánh xèo.

Hà nội giờ nắng lắm, quán bánh vẫn đông nhưng sao chẳng thấy em. Chẳng thấy cô gái mà anh vẫn yêu đâu cả, này em này. Trái đất vẫn tròn mà sao tìm nhau khó vậy, trái đất vẫn vậy mà sao tôi lại lạc mất em. Tôi vẫn đi qua chiều Hà Đông những con đường nặng mùi hoa sữa, mùi hoa sữa làm em cằn nhằn khó chịu vì ghét. Tôi vẫn tới những nơi em từng đến, vẫn không thay đổi mà sao tôi và em 2 ta lại xa lạ.

Tôi nhớ em rất nhớ em. Phải chăng mình được quay lại và như có phép màu mang em về bên tôi. Tôi sẽ giữ lấy em, giữ thật chặt và không một lần dám buông em nữa. Tôi sẽ giữ lấy bàn tay lúc nào cũng ấm áp của em, sẽ giữ hai hàng nước mắt, sẽ làm lành vết thương tôi đã mang cho em.


Tôi có lên nói với em rằng tôi còn yêu em nhiều lắm, tôi có lên gọi và nói với em rằng " anh nhớ em ". Nhưng tôi sợ, sợ em có ai đó rồi, sợ em vẫn giận và hờn trách tôi. Sợ lại làm em và người kia không hạnh phúc, sợ rằng em không thể trở về với tôi. Những dòng tin tôi vẫn ghi lại nhưng chưa được gửi. Tôi hèn thật! Người ta bất chấp tất cả rồi vượt qua bao sóng gió để về với nhau. Nhưng tôi lại không thể, tôi sợ làm em vất vả, sợ làm em khổ vì tôi, sợ em mệt và sợ em sẽ không được hạnh phúc.

Tôi nhớ có lần em thích chiếc đồng hồ trị giá 800 nghìn, Nhưng tôi lại chẳng đủ tiền mua cho em. Bởi lúc đó tôi chỉ mới ra trường và đang đi thực tập. Tôi ích kỷ phải không em. Em này, cái áo em mua cho tôi, tôi vẫn giữ. Chiếc đồng hồ em thích tôi vẫn cầm nhưng lại chẳng dám gửi cho em. Em này em, tôi thành công trong sự nghiệp và đã có tất cả những gì em từng mong muốn. Nhưng sao lại không có em!
Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét