Thiet ke web

Người thương ơi, em là gì của anh?...

Vì nói là buông, vì nói sẽ ổn thôi, nên giờ ta là bạn, bạn nên chẳng thể dành cho nhau những cử chỉ âu yếm như xưa. Dặn lòng sẽ không bao giờ viết về anh nữa, dặn lòng không để mình làm phiền cuộc sống của anh, thế mà...em xin lỗi vì chưa thực hiện được những điều ấy. Người thương ơi khó lắm anh à...

Anh à, em là gì của anh. Đã nhiều lần câu hỏi ấy đến trên môi rồi bỗng hóa hụt hẫng, hóa nghẹn ngào.

"Anh thương em, nhưng anh không thể giành thời gian cho em. Đừng chờ đợi anh, tuổi xuân con gái ngắn nên hãy làm điều mình thích,cứ ra ngoài hẹn hò với chàng trai khác".

Ờ thì...

Anh chắc có lẽ không hiểu câu nói ấy của mình khiến em buồn chỗ nào đâu anh nhỉ?

Ờ thì...

Em không thích anh nói những lời sáo rỗng như thế. Em không thích anh áp đặt hạnh phúc tương lai của em vào tay người khác. Là vì khi thương mến một người không ai lại muốn người ấy đi tìm hạnh phúc khác ngoài mình. Và em không thích anh xem em như một kẻ như thế, kẻ thiếu thốn đến nỗi không có anh mà đi phải hẹn hò với một người nào khác. Anh xem em là gì khi nói ra những lời ấy hả anh?


Anh nè, anh biết không? Là những giằng xé nơi đáy lòng, là gác lại tính kiêu hãnh vì nhớ thương, hay là gác lại nhớ thương vì lòng kiêu hãnh.

Thế là nỗi nhớ thương anh lần nữa lại chiến thắng lý trí trong em. Chiều, có một con bé phóng xe trong mưa đến gặp anh, và có con bé gặp được anh chỉ 30 phút mà thôi.

Chỉ muốn nói hãy ôm em đi, mưa lạnh lắm, thế mà chỉ im lặng mỉm cười, thế mà đau...

Vì nói là buông, vì nói sẽ ổn thôi, nên giờ ta là bạn, bạn nên chẳng thể dành cho nhau những cử chỉ âu yếm như xưa. Dặn lòng sẽ không bao giờ viết về anh nữa, dặn lòng không để mình làm phiền cuộc sống của anh, thế mà...em xin lỗi vì chưa thực hiện được những điều ấy.


Người thương ơi khó lắm anh à.

Nhưng anh à, em buông anh ra rồi, không còn mơ tưởng về ngày chung đôi đầy ắp những tiếng cười đôi trẻ. Có chăng là em chưa thể cũng chưa muốn buông những kỷ niệm ngọt ngào, chưa buông được thói quen thức giấc lúc 1h khuya để đợi anh về. Và còn nhiều nhiều lắm những thứ chưa muốn buông vì sợ tiếc nuối sẽ lại vùi dập em lần nữa, lần này sẽ đau hơn.

Khi chia tay ra về, một nụ hôn đặt khẽ lên bàn tay em, chứa cả yêu thương và hững hờ trong những tháng ngày dài không gặp nhau. Là vì nụ hôn ấy nên giờ lại một kẻ tâm trạng làm bạn cùng đêm,

Cho em hỏi một lần nữa được không anh? Hỏi với tất cả nỗi niềm thương và nhớ rằng "em là gì trong anh?"

Cơ mà...

Xin anh, em đã nghe quá nhiều điều làm tổn thương con tim tự tôn của mình, nên xin anh nếu không phải lời thật lòng thương em, xin anh cứ lạnh lùng mà im lặng rời bỏ em. Xin anh...Sẽ buồn, sẽ khóc, sẽ nhớ và lúc nào đó sẽ quên.

Nếu có thương em xin đừng để em cô đơn thêm nữa, hãy cho em thấy anh cũng thương em đi, có thế, em sẽ vui, sẽ yêu đời, để cho tình yêu của đôi mình được gió thổi lên cao, tự do và nồng cháy, dịu dàng và dai dẳng, lạ lùng và kết trái đơm hoa.


Chiều nay, phố mưa về nhưng chiều nay em lại vui. Không giống như những chiều mưa trước. Vì chiều nay em được gặp người em thương.
Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét