Thiet ke web

Tình yêu quá miên man mà lòng người thì vô định, em biết dùng gì để giữ lấy tâm anh?

Khi nào giữa dòng đời xuôi ngược hối hả, anh một lần quay lại hoảng hốt tìm em trong đám đông? Hay có lẽ chỉ một mình em lặng lẽ cố gắng nắm tay anh thật chặt để không lạc nhau giữa thế giới rộng lớn này? Chỉ sợ rằng bàn tay nhỏ bé yếu ớt của em đến một lúc nào đó mỏi mệt... Đàn bà thì lưu quyến cảm giác quen thuộc còn đàn ông thì luôn say đắm với cảm giác mới lạ. Khi đọc đâu đó những điều này em bỗng bật khóc nức nở. Đúng lòng mình, đúng điều mình cần làm nhưng sao dù hiểu, dù biết nhưng em vẫn thổn thức níu kéo. Cái làm em đau nhất là trơ mắt nhìn anh đi mất mà em không biết mình phải làm gì. Tình yêu quá miên man mà lòng người thì vô định, em biết dùng gì để giữ lấy tâm anh? Chết lòng còn có thể dùng tâm để giữ, chết tâm rồi em dùng gì để cứu chúng ta đây?

Khi nào giữa dòng đời xuôi ngược hối hả, anh một lần quay lại hoảng hốt tìm em trong đám đông? Hay có lẽ chỉ một mình em lặng lẽ cố gắng nắm tay anh thật chặt để không lạc nhau giữa thế giới rộng lớn này? Chỉ sợ rằng bàn tay nhỏ bé yếu ớt của em đến một lúc nào đó mỏi mệt...

Mối tình đầu là mối tình đẹp nhất vì nó mang nhiều cái...nhất: trong sáng nhất, ngây thơ nhất, yêu thương nhiều nhất...nên nó để lại cho ta nhiều day dứt nhất khi đánh mất. Mà có lẽ vì tình yêu đầu tiên thường dở dang nên sẽ để lại một vết cắt nằm sâu kín nơi đáy tim trong suốt quãng đời còn lại khiến ta không thể nào quên được.


Bắt đầu từ lúc nào mà em và anh trở thành hai đường thẳng song song, đi bên nhau mà lặng lẽ? Cái sôi nổi, nhiệt tình của thuở ban đầu không còn nữa, hình như chỉ còn lại trách nhiệm cho khoảng thời gian quá dài đã bỏ ra cho nhau. Em càng nắm chặt thì anh lại lơi tay? Duyên ngắn hay duyên dài, trước là do trời định, sau là do người vẽ. Đàn bà thì lưu quyến cảm giác quen thuộc còn đàn ông thì luôn say đắm với cảm giác mới lạ. Khi đọc đâu đó những điều này em bỗng bật khóc nức nở. Đúng lòng mình, đúng điều mình cần làm nhưng sao dù hiểu, dù biết nhưng em vẫn thổn thức níu kéo.


Cái làm em đau nhất là trơ mắt nhìn anh đi mất mà em không biết mình phải làm gì. Tình yêu quá miên man mà lòng người thì vô định, em biết dùng gì để giữ lấy tâm anh? Chết lòng còn có thể dùng tâm để giữ, chết tâm rồi em dùng gì để cứu chúng ta đây?

Không thể nói em không tiếc khoảng thời gian đẹp nhất đã dành cho tình yêu với anh nhưng em cay đắng nhận ra hình như chúng ta chưa cố gắng giữ lấy nhau, vun đắp và chia sẻ với nhau. Chắc có lẽ tình yêu chúng ta không dành cho nhau ở cuối con đường. Em cũng không thễ mãi mãi đợi chờ một mình trên con đường đầy nắng gió hay chạy hụt hơi đuổi theo chính bóng mình trên con đường đó trong những ngày mưa lạnh.

Khẽ mỉm cười nhẹ nhàng dù lòng còn thảng thốt, em nghĩ mình nên bước tiếp một mình trên con đường của riêng em. Và hình như thấp thoáng trên con đường, bóng dáng một ai đó ngoài anh đang đi ngược về phía em!
Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét