Yêu xa khó nhất là niềm tin, nghi ngờ nhất cũng là niềm tin, dễ đổ vỡ nhất cũng bởi niềm tin. Niềm tin khi vượt qua hàng trăm nghìn cây số thì bỗng nhiên trở nên mong manh lắm, một lần khẽ chạm nhẹ cũng khiến nó tan biến. Đôi khi nghi ngờ nhau bởi những điều vụn vặt không tưởng nổi mà chắc chắn khi ở bên cạnh nhau em chẳng bao giờ để ý đến. Niềm tin đôi khi còn là sức mạnh bởi khi biết rằng có một ai đó đang chờ mình trở về, em càng phải mạnh mẽ hơn, cố gắng nhiều hơn em của hiện tại.
Yêu một người, rốt cuộc cũng chỉ là dành cả đời để chờ đợi người ấy
Chờ đợi người ta yêu mình, rồi chờ đợi người ta đáp lại tình cảm của mình
Chờ đợi người ta đạt được những ước mơ riêng rồi mới quay về bên mình
Chờ đợi người ta đi xa, chờ đợi người ta trở về
Chờ đợi, đợi chờ. Có bao giờ là đủ đâu?
Yêu xa, chỉ cần tin tưởng sẽ chờ được thôi! |
Thương yêu gửi tới Hà Nội – một Hà Nội có ai đó đang chờ em trở về.
Hà Nội bao la, rộng lớn trong những ngày em là cô sinh viên chân ướt chân ráo xuống học đại học. Nhưng từ khi gặp anh, Hà Nội bỗng trở nên thật nhỏ. Hà Nội là chiếc hộp cất giữ những kỉ niệm về tình yêu đầu tiên của em. Hà Nội vừa là tiếng cười giòn tan, vừa là giọt nước mắt đắng ngắt và là cả thế giới yêu thương nhung nhớ của riêng em.
Hà Nội của em đẹp nhất là mùa thu nhưng Hà Nội em thích nhất lại là Hà Nội của những ngày mùa đông lạnh giá. Bởi vì Hà Nội những ngày như thế lạnh mà lại như không. Hà Nội ấm áp, long lanh và dịu dàng trong cái nắm tay thật chặt của ai đó. Hà Nội là cả thế giới rộng lớn được thu lại thật nhỏ trong những cái ôm giữa trời đông lạnh buốt.
Em đã bỏ lại Hà Nội trong một ngày thu và để lại anh ở lại Hà Nội đón những ngày đông một mình, chỉ một mình anh.Thỉnh thoảng nhắn tin sang bên này anh lại bảo "Hà Nội lạnh lắm, chúng nó ra đường cứ ôm nhau với lại cầm tay cầm chân nhau nhìn ghen tỵ lắm" em lại chạnh lòng. Ở bên này cũng lạnh chứ, lạnh gấp mấy lần Hà Nội của chúng mình. Cái lạnh ấy là cái lạnh buốt, lạnh giá, lạnh đến mức thấy tuyết rơi trong lòng vì không có anh ở bên để...chịu lạnh cùng. Mỗi sáng bước ra đường để đi học với một đồng quần áo to sụ như gấu bông lại chạnh lòng nhớ tay anh rất ấm, rồi ngày trước mỗi nắm tay em còn đưa lên thổi thổi để tan giá buốt ở đôi bàn tay cứng đờ của em.
Em nhớ Hà Nội của những tối cùng anh vi vu trên chiếc xe máy quanh bờ hồ, cùng nhau đi qua những con đường tấp nập người có ánh đèn rực rỡ. Từng hơi thở và hương vị ngọt ngào của Hà Nội ẩn hiện trong giọng nói và tiếng cười giòn tan của những câu chuyện vu vơ anh kể.
Hà Nội là những giai điệu xoa dịu lòng người của những lần cùng anh ngồi nghe nhạc aucoustic ở Tigon hay Thủy Mộc. Đơn giản chỉ là dựa vào vai anh và im lặng lắng nghe những bản tình ca mộc mạc. Lắm lúc chẳng biết nên nói gì với anh ở khoảnh khắc ấy, chỉ ước rằng hai đứa được ngồi bên nhau mãi mãi và cùng nhau sẻ chia tất cả.
Rồi khi nỗi nhớ vượt qua cả Hà Nội, em nhớ Việt Nam của mùa hè năm nào cùng nhau xách balo lên và đi, rời xa Hà Nội lắm những bộn bề lo toan. Cùng nắm tay nhau và đi đến những miền đất mới, Việt Nam sao mà hạnh phúc quá trong nụ cười rạng rỡ của em qua ống kính máy ảnh của anh...
Em chưa bao giờ nghĩ khoảng cách này là xa đến thế cho đến khi em thực sự đặt chân đến miền đất mới này. Một miền đất không anh, chỉ có nỗi nhớ anh là luôn đong đầy.
Thỉnh thoảng để đỡ nhớ lại vô thức nhắn một câu "Mình nhớ bạn", "Mình nhớ con Mèo nhà mình lắm" rồi anh hỏi thích quà gì anh gửi sang lại chỉ biết trả lời có một câu "Cái mình thích bạn không gửi được đâu nên gửi gì cũng được". Em muốn được nhận một cái siết tay thật chặt và lời nói thầm thì "Cố lên nhé". Muốn được ai đó dang rộng tay ôm vào lòng giữa cái lạnh buốt giá bên này. Muốn được nhìn thấy ai đó, được chạm vào ai đó chứ không phải là cái vuốt nhẹ lên màn hình laptop mỗi đêm. Muốn lắm mỗi lần mở quà anh gửi là anh bước ra từ chiếc hộp đó.
Đâu chỉ việc trở về bên anh ngay lúc này là khó, chỉ muốn nói chuyện với anh và nghe giọng nói của anh cũng chẳng dễ dàng gì. Khoảng cách địa lý rồi khoảng cách thời gian dường như đẩy chúng ta ra xa nhau hơn. Mấy ngày đầu mới sang, chuyện gì cũng muốn kể với anh, lúc nào cũng kè kè cái điện thoại bên mình để nhắn tin cho anh. Nhưng rồi em lao đầu vào học, anh đi làm từ sáng đến tối mới về nhà mệt quá lại lăn ra ngủ. Khi một đứa ăn trưa thì một đứa ăn tối, đứa này ngủ đứa kia lại thức, em kết thúc một ngày dài khi anh đang chuẩn bị bắt đầu ngày mới. Có lúc cả tuần chẳng nói với nhau câu nào, cũng có lúc có cơ hội để nói với nhau thì chẳng biết nói gì.
Em nghĩ chúng ta đã trưởng thành, đã bỏ lại phía sau cái thời còn trẻ con – yêu nhau để nhõng nhẽo, đòi hỏi và than thở hết cái này đến cái khác. Sang bên này rồi, có ốm, có mệt cũng chẳng dám để anh biết, sợ anh lo ấy mà. Ngày trước ở nhà, có giận anh thì được ôm một cái là hết giận ngay. Giờ ở bên này rồi, lắm lúc cãi nhau sau đấy nhìn thấy nick ai đó sáng sẽ bơ đi, trong lòng đưa ra một mớ lý do: Tại sao lại phải đợi tên đó dậy để chào một câu trước khi đi ngủ? Tại sao lại phải thức khuya để chúc tên đó ngày mới vui vẻ?
Em đã nhắn cho anh một câu trước khi lên máy bay: "Đợi mình về nhá".
Chỉ thế thôi, đơn giản, ngắn gọn.
Chỉ thế thôi, không ràng buộc, hứa hẹn bất kì điều gì. Vì đã là gì của nhau đâu mà hứa hẹn? Rồi liệu có đủ quan trọng với nhau không mà hứa hẹn?
Yêu xa khó nhất là niềm tin, nghi ngờ nhất cũng là niềm tin, dễ đổ vỡ nhất cũng bởi niềm tin. Niềm tin khi vượt qua hàng trăm nghìn cây số thì bỗng nhiên trở nên mong manh lắm, một lần khẽ chạm nhẹ cũng khiến nó tan biến. Đôi khi nghi ngờ nhau bởi những điều vụn vặt không tưởng nổi mà chắc chắn khi ở bên cạnh nhau em chẳng bao giờ để ý đến. Anh đi đâu, làm gì, đi với ai và ngược lại, em đi đâu, làm gì, đi với ai – cả hai đều muốn kể tất cả cho nhau nghe. Dĩ nhiên những điều đó chẳng phải là nghĩa vụ bắt buộc phải làm, nhưng đó là cách duy nhất để hai đứa bày tỏ sự chân thành với người kia và để có cảm giác như vẫn còn ở gần bên nhau. Niềm tin đôi khi còn là sức mạnh bởi khi biết rằng có một ai đó đang chờ mình trở về, em càng phải mạnh mẽ hơn, cố gắng nhiều hơn em của hiện tại.
Yêu xa, như một ai đó nói "Chỉ cần tin thôi là đủ rồi.". Tin được sẽ chờ được. Tin mình, tin ai đó và tin vào tình yêu của cả hai.
"Giữa những người lạ ta cần một người quen.
Giữa những người quen, ta cần một người yêu.
Giữa những người yêu, ta cần một người hiểu.
Giữa những người hiểu, ta cần một người tin.
Tin và được tin.
Yêu chưa phải là "kết thúc có hậu" của một đời con người. Yêu, mới chỉ là một nửa chặng đường dài mà thôi."
0 nhận xét:
Đăng nhận xét