Thiet ke web

Người dưng là phải lạnh lùng thế sao?

Em vẫn cứ buồn, khi nhớ về câu nói đùa với anh "trước lạ sau chia tay". Giờ em cũng không biết mình phải làm sao, khi bàn tay anh ở xa em quá rồi. Cái ôm phía sau lưng anh cũng lạnh dần, em thấy mình chông chênh trong cảm xúc. Thương một người dưng khiến em lạc lối vào những nghĩ suy vô vọng. Anh dạy em nhiều điều, nhưng anh không dạy em cách quên một người dưng.

Thương một người dưng, em sợ lắm anh à. Người dưng có biết em yêu đến nhường nào? Ngoài kia, khi mà nắng lên em lại tưởng cơn mưa vẫn chưa dứt. Những kỉ niệm bình thường mà nghĩ về em lại bật cười rằng mình đã ngây khờ, để lời nói lỡ mang đi tình yêu vụng dại. Người dưng có nhớ không anh nhỉ? Buổi tối đầu tiên, trên cái phố bụi bặm tiếng còi xe vội vã, có một cô gái đã lạc mất một nhịp con tim.

Thời gian đưa đẩy những hoài niệm còn vương lại trên con phố nhỏ ấy. Giờ em nhìn thấy con phố bé với âm thanh chầm chậm đầy u buồn. Biên Hòa nhỏ bé thật anh à, anh chở e đi hết thành phố rồi đấy, hay tại em chỉ luẩn quẩn được từng đó con đường mà mãi không nhớ tên. Và đâu đâu em cũng thấy "hồi từ rất lâu" đôi ta từng ở đó, cười nói hòa vào tối nhộn nhịp đang tan dần ánh đèn xe lấp lánh, chói lóa. Em nheo mắt lại để nhìn những tia sáng trên cây cầu dài xa tít...

Người dưng là phải lạnh lùng thế sao?
Người dưng là phải lạnh lùng thế sao?

Em vẫn cứ buồn, khi nhớ về câu nói đùa với anh "trước lạ sau chia tay". Giờ em cũng không biết mình phải làm sao, khi bàn tay anh ở xa em quá rồi. Cái ôm phía sau lưng anh cũng lạnh dần, em thấy mình chông chênh trong cảm xúc. Thương một người dưng khiến em lạc lối vào những nghĩ suy vô vọng. Anh dạy em nhiều điều, nhưng anh không dạy em cách quên một người dưng.

Yêu thương một người dưng giúp em mạnh mẽ hơn anh à, có lẽ với anh em vẫn là một cô gái ngốc nghếch, dại khờ hay khóc lóc và cười nói như trẻ con. Anh biết không vì bên cạnh anh em không phải là người dưng, người em tin tưởng và luôn muốn được che chở. Nhưng với anh, em lại là người dưng.

Người dưng là phải lạnh lùng thế sao anh?


Em từng không tin vào tình yêu trên facebook, em không sống trong thế giới ảo về cảm xúc - buồn buồn đăng một bài viết than thở hay trách móc môt cuộc sống tẻ nhạt, cô đơn, em cần một bờ vai để mình dựa vào khi vấp ngã, một bàn tay ấm áp dắt em đi trên con đường dài.

Mong một ngày, em gặp lại người dưng. Ừm mình sẽ bắt đầu lại. Vẫn trên con phố ấy, vô tình gió lại mang người dưng tới cho em, để em biết mình phải trân trọng hơn, yêu thương những gì mình có. Em sẽ không buông tay đâu vì chẳng bao giờ là hết yêu. Giữ lại những chút nhớ thương, để nhắc em rằng ta từng đi qua cái tuổi thanh xuân mong nắng, mong mưa, mong bên nhau đếm ánh sao rơi.

Giờ chỉ còn lại vụn vỡ...hôm nay ngày hạnh phúc...và em vẫn ổn, em nhớ những gì còn lại.


Người dưng hẹn gặp anh vào ngày mưa.

Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét