Anh à, hãy thử một lần đặt anh vào em để suy nghĩ... Em cần gì ở một người đàn ông chẳng yêu em thật lòng? Cả việc yêu em toàn tâm toàn ý, hết lòng hết dạ vì em, anh còn không làm được... Em có thể trao gửi cả cuộc đời mình nơi anh hay không? Cả lời nói còn mải miết những giả dối, em có thể nhắm mắt xuôi tai mà nghe, mà tin, mà hy vọng được không??
Khoảnh khắc em biết anh muốn quay trở về, em chỉ biết cười một nụ cười nhẹ bẫng. Chẳng phải vì em vui mừng cho những ngày tháng dài lẻ bóng, chẳng phải vì đấy là cái kết "đẹp" cho một cuộc tình không hề vẹn toàn, chẳng phải vì em mong chờ em sẽ là người chiến thắng trong lối rẽ ba người ấy... Em đã cười, vì anh thật ngốc!!
Lý do gì anh lại quay trở về và mong em tha thứ?
Không!! Câu trả lời mãi mãi là không!!
Bởi chính anh là người đã gạt bỏ mọi thứ trở về con số không tròn trĩnh. Bởi chính anh là người đã dứt khoát gạt đôi tay em để quay đi. Bởi chính anh đã thay đổi, bởi chính anh đã gian dối. Bởi chính anh là người thất hứa, bởi chính anh chẳng hề nghĩ đến một chút cảm giác của em. Bởi chính anh sẵn sàng làm tổn thương em, để rẽ sang một lối đi khác, một lối đi mà với anh, mọi thứ đều tốt đẹp hơn nơi này... Tất cả, là bởi quyết định của riêng anh...
Lý do gì anh lại quay trở về và mong em tha thứ? |
Đừng trách tại sao em thẳng thừng chối bỏ tình cảm này như vậy...
Em có đủ sự thật lòng, em có thừa sự thật tâm. Nhưng lại chẳng đủ cao thượng và tha thứ với những điều giả dối. Em yêu thật sâu, nhưng ghét bỏ cũng sẽ thật cay đắng. Em yêu được, thì em bỏ được. Em yêu được, nhưng em không thể bi luỵ được. Này anh, đừng nghĩ mọi chuyện giản đơn đến thế.. Đùa giỡn tình cảm với một cô gái yêu chân thành, đâu phải là chuyện đáng để anh vui?
Đừng trách tại sao em nhanh chóng đốt hết kỉ niệm như thế...
Tay anh nắm lấy tay cô ấy, thì đôi tay này đâu còn là tay của em nữa... Vai anh ôm thật chặt cô ấy, thì bờ vai xưa cũng đã chẳng thuộc về em. Môi anh hôn lấy môi cô ấy, đừng bảo em tiếc, thật ra em chẳng muốn giữ nó là của em nữa rồi. Kỉ niệm của em cũng tương tự như kỉ niệm của cô ấy, hai người con gái, phải giống nhau như một bản sao hoàn chỉnh chẳng phải rất nhàm chán hay sao?
Anh à, hãy thử một lần đặt anh vào em để suy nghĩ... Em cần gì ở một người đàn ông chẳng yêu em thật lòng? Cả việc yêu em toàn tâm toàn ý, hết lòng hết dạ vì em, anh còn không làm được... Em có thể trao gửi cả cuộc đời mình nơi anh hay không? Cả lời nói còn mải miết những giả dối, em có thể nhắm mắt xuôi tai mà nghe, mà tin, mà hy vọng nữa được không?
Chẳng lẽ anh muốn thấy em dằn vặt trong đau khổ, ngày nhớ đêm mong đến mỏi mòn, anh mới thoả mãn trong lòng? Đừng ích kỉ như vậy chứ. Anh không yêu em, thì hãy để em tự yêu em. Em chẳng còn muốn nhớ bản thân đã yêu anh nhiều đến thế nào, chỉ biết rằng, khoảnh khắc anh nắm lấy bàn tay khác rồi quay mặt bước đi, thứ tình cảm ấy đã thực sự chết rồi!!
Em bây giờ đã đầy những an yên. Thế nên xin anh đừng trở về đây nữa. Đừng nói với em tiếng xin lỗi, đừng rót vào tai em những câu nói yêu em. Đã từ lâu, trái tim này không còn hình bóng anh nữa. Nỗi chờ đợi anh cũng đã tắt ngấm từ bao giờ. Với em anh đã chẳng còn ý nghĩa, nên đừng quay trở về khi cô ấy từng là người anh yêu!!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét