Thiet ke web

Nói quên là quên được sao?

Em đã qua rồi thời nông nổi muốn cháy vì khát khao và mơ ước em đành bằng lòng với những thứ em đang có. Em cố yên an sống, chẳng muốn xới lên đống đổ nát kia mà làm lại cuộc đời để làm gì. Đối với em, giờ đã muộn lắm rồi. Nếu được chọn lại, em sẽ không làm nhiều việc em đã từng làm anh ạ, bởi cuộc đời hữu hạn, nên đến cuối cùng em chỉ có cách hoài niệm để sống mà thôi.

Mọi thứ chông chênh nhưng ngày tháng qua, ta còn ở đây ôm ấp quá khứ để đau thương.

Thật buồn...

Có biết bao người đi qua nhau, gặp nhau rồi vĩnh viễn xa nhau, anh có hay rằng em và anh đã thực sự đi ngược hướng nhau không?

Nói thế nào anh nhỉ, vậy là cuối con đường ta chẳng đứng lại chờ nhau. Một lần hay nhiều lần nuối tiếc thì cũng chỉ thế thôi. Hiện tại luôn khiến em đau xót, đổ vỡ một lần rồi, em đành chôn giấu mọi cảm xúc thật của bản thân mà thôi. Sống nhiều khi không chỉ vì bản thân mình, em cũng chẳng còn trẻ dại để mà nói sai rồi thì sẽ làm lại được nữa...

Vĩnh viễn rời xa anh!



Em đã qua rồi thời nông nổi muốn cháy vì khát khao và mơ ước em đành bằng lòng với những thứ em đang có. Em cố yên an sống, chẳng muốn xới lên đống đổ nát kia mà làm lại cuộc đời để làm gì. Đối với em, giờ đã muộn lắm rồi. Nếu được chọn lại, em sẽ không làm nhiều việc em đã từng làm anh ạ, bởi cuộc đời hữu hạn, nên đến cuối cùng em chỉ có cách hoài niệm để sống mà thôi.

Một đời người không dài cũng chẳng ngắn, anh cũng không đứng lại chờ em nữa, ai ai cũng đáng được yêu thương. Chỉ có điều để mất nhau một cách không đáng có như thế, nên đôi khi em thấy lòng mình thật nặng nề.

Ai cũng hiểu đã quay lưng đi không thể bước lại nữa, em thì cứ cố chấp mãi thôi. Đau xót đến mấy cũng chỉ là đau xót thôi anh nhỉ?


Anh cứ đi, lo cho cuộc sống mà anh đang có, mỗi ngày cũng chẳng cần giống như em nhớ nhung quá khứ làm gì, cuộc đời còn nhiều việc dang dở lắm, đâu chỉ có dang dở vì tình cảm thôi đâu... Em chỉ là vì quá yếu đuối, nặng tình nên làm chính bản thân em và những người yêu thương em khổ. Thực ra em cũng mong em quên đi những chuyện trước kia mà vui sống, nhưng anh biết không, cây có rễ, hoa có nụ mới nở mới tàn.

Em làm sao quên kỉ niệm chúng mình, nói quên là quên được sao anh?

Sau này, em cũng đâu muốn nhớ nhung anh nhiều nữa anh ạ, em chỉ ước bản thân em quên đi sự đổ vỡ ấy. Bây giờ em ngại, em ngại cho người khác thấy tình cảm của em với họ thiết tha đến nhường nào, cũng bởi một lần đổ vỡ nhưng ngàn vạn lần em đau.



Ai bảo mình gặp nhau không đúng lúc, biết thế đừng gặp nhau trong đời này anh nhỉ, nhưng nếu chẳng là anh thì sẽ là một người khác, chuyện đó chẳng có gì xa lạ, có lẽ thường tình trên đời nhiều người như em lắm, cũng chẳng riêng gì em đau. Ai cũng có nỗi đau, dù ít dù nhiều trời trở gió là hoang hoải, trống trải mà thôi. Cách lưu giữ nỗi đau khác nhau nên cách bộc lộ cũng khác nhau, em thì không giấu được.

Nỗi đau em tràn lên bờ mi ánh mắt, cả tiếng than thở của đất trời cũng thê lương như xoa dịu nỗi lòng em, cách xa là đau đớn.

Lời nói cũng chỉ là lời nói, chuyện cũ chỉ còn là chuyện cũ, kể ra cũng chỉ thêm buồn nhưng em không nguôi ngoai đi được. Xót xa cho những thứ phù du cả đời ai ai cũng theo đuổi, thế mà đến lúc rời xa thật sự cũng không thể không tiếc thương.

Vẫn biết vậy mà cuộc dời này mãi vẫn chỉ toàn đau thương, vì đã đổ vỡ một lần rồi, em chỉ muốn dừng lại mà thôi.... Nếu có thể, xin đừng ai mang cay đắng qua đây nữa!

Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét