Thiet ke web

Có lẽ chúng ta chưa đủ yêu...

Em biết chừng đó vừa đủ để em đi. Bởi có lẽ chúng ta yêu chưa đủ, tin chưa đủ và bởi thời gian và sự vội vã cho kịp ngày xuân khiến con người ta nuối tiếc... Người bảo em vô tâm, quên hết, chỉ có mỗi người nhớ. Nhưng người đâu biết, em đã từng chờ đợi, từng im lặng để thấy người hạnh phúc.

Lần đầu là khi người về nước với đầy đủ trách nhiệm và một tình bạn lâu năm, người cho em trọn một ngày ở bên người và buông lời chia tay hờ hững, đến một cái ôm đầu tiên và cuối cùng người cũng không cho em. Em mạnh mẽ, em đã không khóc, em yên lặng bên người cho đến giây phút cùng khi chiếc xe chở người đi khuất tầm mắt.

Em trở về, quãng đường về với em khó khăn biết bao, tay em đã run, người qua đường chẳng hiểu vì sao em dừng bên vệ đường rất lâu. Chỉ có em biết, đó là khi em yên lặng để nghe trái tim mình khóc thét. Một tình yêu trong sáng như pha lê, kết thúc nhẹ nhàng như khi nó bắt đầu lúc mới chớm nở.

Có lẽ chúng ta chưa đủ yêu...
Có lẽ chúng ta chưa đủ yêu...
Lần thứ hai em gặp được người, người đã từng yêu em bằng một tình yêu trong sáng, lung linh, nhẹ nhàng, người mà em đã từng nhớ, từng thương bằng cả trái tim mình trọn vẹn, dai dẳng và mòn mỏi vì nhớ nhung và vì cho dù xa cách nhưng thực sự chưa bao giờ em thấy trái tim người lơ đãng những nồng nàn người dành cho em.

Nhưng người đứng đây, trước mặt em hôm nay chỉ là một người yêu đã từng mà thôi. Hôm nay chỉ là một người bạn em gặp từ 15 năm trước trên chuyến xe cùng đi chơi chung. Rồi tình cờ chúng ta học chung, hai lớp học duy nhất của một ngôi trường nằm giữa cánh đồng. Tuổi thơ đi qua, giữa chúng ta vấn cứ gần, cứ xa. Em không biết người còn nhớ có một lần em rủ người chụp chung tấm hình kỷ niệm, đó là lần duy nhất em lừa được người, em vẫn còn giữ nó cho đến hôm nay.


Dường như em vẫn thấy có sự bối rối trên quãng đường người đến, nên em vờ hồ hởi và vô tâm, em chờ đón người như một người bạn lâu năm ghé qua mà thôi. Người với em đi qua những con đường cũ, nhắc lại quán quen cũ mà người nhớ rõ như mới chỉ ngày hôm qua. Người bảo em vô tâm, quên hết, chỉ có mỗi người nhớ. Nhưng người đâu biết, em đã từng chờ đợi, từng im lặng để thấy người hạnh phúc, em giữ lời hứa với người sau những năm tháng người về nước nhưng người đã không đến.

Em biết chừng đó vừa đủ để em đi. Bởi có lẽ chúng ta yêu chưa đủ, tin chưa đủ và bởi thời gian và sự vội vã cho kịp ngày xuân khiến con người ta nuối tiếc. Lần thứ hai em tiễn người đi, nụ cười đã bớt chút giả dối ngày nào. Nhưng em vẫn muốn ôm người một lần cho tan biến mọi sự nhớ, sự thương và cả sự nuối tiếc. Để người ra đi nhẹ nhàng, để em ở lại thanh thản. Lần cuối tiễn người đi em vẫn cười, em biết chỉ một cái nắm tay không đủ nên em để tay người hờ hững... vẫy chào tạm biệt.

Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét