Thiet ke web

Khi đã chia tay nhau rồi, lý do là gì chẳng còn quan trọng...

Một chiều mưa buồn hơn mọi ngày, tôi và anh đã không còn thuộc về nhau nữa. Và khi chia tay nhau rồi thì lý do là gì chẳng còn quan trọng. Anh đã quyết rời tôi như thế, tôi không trách móc anh như mọi khi tôi giận, tôi chỉ buồn lòng chính mình vì chẳng có gì để giữ anh ở lại ngoại trừ một điều anh là người tôi thương nhất.

Sài Gòn là một trong những thành phố lạ nhất mà tôi từng ghé thăm. Sài Gòn chẳng có mùa đông ngoài cái không khí se lạnh của những ngày cận kề Giáng sinh hay Tết Dương lịch. Sài Gòn chỉ có mùa mưa và mùa nắng thôi nhưng cứ mỗi lần đến mùa mưa ở nơi này tôi lại nhớ về những mùa mưa ở một nơi khác.

Có lẽ, nơi này là nơi tôi may mắn chưa có một nỗi đau nào ngoài trừ nỗi nhớ nhà da diết. Và cứ mỗi lần mưa, tôi lại bắt đầu với những suy nghĩ miên man và nhớ lại những kỉ niệm của mối tình cũ. Ngày mưa ở một nơi không phải Sài Gòn, tôi và anh vội vã tìm một nơi để trú mưa. Người ta nói, khi yêu mưa làm người ta sát lại gần nhau hơn, dường như điều ấy không sai.

Khi đã chia tay nhau rồi, lý do là gì chẳng còn quan trọng...
Tôi nhớ cái khoảnh khắc tôi và anh cùng đắm chìm vào ánh đèn đường cao chót vót để ngắm mưa và kể cho nhau nghe nhiều thứ. Chẳng cần nhìn thẳng vào mắt đối phương để nói, để thì thầm nhưng anh và tôi cũng đủ cảm nhận được tất cả mọi thứ điều rất thật.

Nếu không có ngày mưa hôm ấy, tôi đã chẳng yêu anh nhiều hơn. Tôi là một cô gái rất thích mưa, thích những cơn mưa phùn kéo dài miên man mỗi tối để có thể quấn chiếc chăn bông ấm cúng, vừa trò chuyện với anh vừa nhấm tách trà gừng của bố mới pha cho con gái.

Một chiều mưa buồn hơn mọi ngày, tôi và anh đã không còn thuộc về nhau nữa. Và khi chia tay nhau rồi thì lý do là gì chẳng còn quan trọng. Anh đã quyết rời tôi như thế, tôi không trách móc anh như mọi khi tôi giận, tôi chỉ buồn lòng chính mình vì chẳng có gì để giữ anh ở lại ngoại trừ một điều anh là người tôi thương nhất.


Nhiều năm rồi chẳng biết anh sống thế nào, liệu đã có ai thay tôi ngắm mưa rơi qua ngọn đèn đường cùng anh như mọi khi? Liệu có ai thay tôi chăm sóc anh mỗi khi anh bệnh? Liệu có ai...?

Từ khi anh xa, tôi chẳng còn niềm tin vào bất cứ người con trai nào. Dường như mọi thứ liên quan đến tình yêu tôi đều cho là chẳng ý nghĩa. Tôi chẳng dám trao yêu thương cho người khác vì sợ mọi thứ sẽ biến mất giống như anh, giống như anh của ngày xưa đó.

Sài Gòn là nơi tôi chưa có nỗi đau nhưng tôi có nỗi niềm thương nhớ. Tôi đã nhớ anh như nhớ chính những kỷ niệm đẹp của mình. Anh từng là tuổi thanh xuân của tôi và tôi chẳng có gì phải hối tiếc. Hôm nay, Sài Gòn lại mưa... và đêm lại dài hơn!

Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét