Là khi em gọn gàng hết mọi việc của buổi tối, nằm ôm điện thoại đến ngủ thiếp đi mà không nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon từ anh. Bởi anh bận tiếp khách hàng. Bởi khi trở về anh cũng mệt... Là khi sinh nhật em anh bận đi công tác mà quên mất cho tới tận sáng hôm sau. Đêm hôm đó, có cô gái đã thức gần như trắng đêm để mong chờ điều gì đó dù là nho nhỏ... Em chẳng còn muốn giam mình trong những tổn thương thêm nữa. Bởi một cô gái như em, có thể yêu hết lòng nhưng cũng có thể hận đến hết tâm can...
Giờ đây nếu hỏi em sợ nhất điều gì trong chuyện tình cảm, có lẽ em không cần suy nghĩ gì thêm mà có thể trả lời ngay rằng: "Em sợ cô đơn".
Có người nói với em, giữa bao nhiêu con đường tại sao em lại chọn con đường vất vả nhất. Em cũng không biết nữa. Trên thế giới này tồn tại một thứ gọi là định mệnh. Em trả lời như vậy được không anh?
Ngay từ lúc quyết định bên nhau em đã biết sẽ có những lúc em sẽ cảm thấy cô đơn, hệt như lúc này.
Thế nào là yêu một người quá ư trưởng thành?
Là khi em gọn gàng hết mọi việc của buổi tối, nằm ôm điện thoại đến ngủ thiếp đi mà không nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon từ anh. Bởi anh bận tiếp khách hàng. Bởi khi trở về anh cũng mệt...
Rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn cả thôi |
Là khi em không chịu được nữa mà hờn dỗi, anh có lẽ cũng nhận ra nhưng chỉ cho rằng dỗ em là chuyện nhỏ, em dỗi là chuyện bình thường. Bởi anh cho rằng em bao dung nhiều, rất nhiều phải không anh?
Là khi sinh nhật em anh bận đi công tác mà quên mất cho tới tận sáng hôm sau. Đêm hôm đó, có cô gái đã thức gần như trắng đêm để mong chờ điều gì đó dù là nho nhỏ...
Là nhiều lắm, nhiều lắm những băn khoăn trăn trở của riêng em.
Những lúc như thế, em chỉ muốn hét vào mặt người là "Em ghét anh!"... Ghét rất nhiều, rất nhiều!
Nhưng, em vẫn thế, vẫn là cô gái sẵn sàng bao dung và tha thứ; vẫn là cô gái mau quên dễ thỏa hiệp với nỗi nhớ mong.
"Có những mối quan hệ đến một thời điểm nào đó, hai phía tự nhiên không liên lạc, không hỏi han, không gặp gỡ. Tự trong lòng mình biết, đã đến lúc phải rời xa nhau rồi.
Ai nói ra cuối cùng cũng không có gì là quan trọng nữa.
Rồi một thời gian sau đó bạn sẽ tìm thấy bình yên trong tâm hồn.
Tình yêu chắc chắn không thể là người ta chết được. Chuyện gì đã qua, hãy là kỷ niệm."
Em đã đọc được ở đâu đó những dòng như thế. Chúng ta vẫn hỏi han nhau, vẫn gặp nhau dù không thường xuyên nhưng tại sao em lại thấy cô đơn như vậy anh nhỉ?
Em không tham lam một cuộc tình màu hường như chuyện ngôn tình, anh cũng chẳng giống hình mẫu của một anh chàng soái ca nào đó.
Nhưng mong anh,
Ừ, là mong anh... Đừng bao giờ để em cảm thấy cô đơn như thế...
Em chẳng còn muốn giam mình trong những tổn thương thêm nữa.
Bởi một cô gái như em, có thể yêu hết lòng nhưng cũng có thể hận đến hết tâm can.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét