Tôi của sau này, mới là tôi hoàn hảo nhất. Nhưng tôi của sau này. sẽ không còn nhí nhảnh, sẽ không còn khúc khích rúc vào lòng anh phá rối, cũng không đi qua đi lại khi anh làm nghiên cứu, cũng sẽ không khoe anh những thứ vở vẩn như thỏi son mới mua, vé xem bóng mới đặt, không còn muốn anh nấu cho ăn, không còn ngồi lảm nhảm những câu nói vô nghĩa với anh nữa, và cũng không vì câu nói của anh mà rối loạn tâm trí cả ngày. Tôi của sau này, sẽ chỉ là sự nghiệp và cố gắng hết sức vì bản thân, vì gia đình, vì người tôi nợ ở kiếp trước. Sau này, anh sẽ không tìm lại được tôi của quá khứ trong tôi của tương lai nữa...
Hơn 1 tháng ngày tôi nói tôi thích anh, tôi giữ mình không khóc vì hôm nay, có thể là lần cuối cùng tôi gặp anh. Nửa đêm, nghe tiếng xe máy, ngỡ không phải, cầm điện thoại lên chờ một cuộc điện thoại, 1p sau, chuông nhạc tôi dành riêng cho anh vang lên. Hôm nay, anh đến thật, đến mà không cần tôi gọi, không cần tôi í ới anh mới qua, anh tự động đến như ngày mới quen! Anh đưa đồ ăn cho tôi như trước anh vẫn hay dành.
Vẫn chiếc xe đó, con người đó, cổng trọ đó, chiếc ghế đá đó, tất cả vẫn nguyên vẹn nhưng ngày mai sẽ xa lạ vì không còn hình bóng một người hàng đêm đứng đợi một người nữa. Tôi hỏi, ngày mai anh về, có gặp lại nhau nữa không? Anh nói không biết, có thể là có, có thể là không, sẽ đi luôn, sẽ không gặp nữa. Tôi không khóc, cũng không im lặng như khi trước, khi ngồi đếm ngày anh đi. Tôi suy nghĩ được xa hơn, chúng tôi còn tương lai, còn sự nghiệp, và nếu sau này, không có nợ với nhau, thì chúng tôi phải đi trả nợ cho kiếp trước của mỗi người.
Anh là người đàn ông tốt! Tôi không hận, oán trách hay hối hận vì những gì chúng tôi đã trải qua cùng nhau trong quãng thời gian ngắn ngủi. Gặp nhau đã là có duyên phận lắm rồi, không kể là ngắn hay dài, dìu nhau được một đoạn, đưa nhau qua quãng thời gian đầy thử thách với nhiều quyết định của mỗi người cũng đã tốt lắm rồi. Được lảm nhảm đủ thứ chuyện, được ôm nhau ngủ, được anh quan tâm như thế là được, dù không phải yêu nhau, không được anh dành quá nhiều tình cảm nhưng như thế là đủ cho tuổi 18 của tôi khép lại.
Hôm nay, tôi gặp anh, ở nơi chúng tôi thường gặp. Tôi gặp anh có thể là lần cuối cùng. Trong ánh đèn mờ ảo, chúng tôi không nhìn rõ mặt nhau, nhưng chắc hẳn chúng tôi thầm hiểu trong lòng cảm giác của đối phương là như thế nào. Lúc trước luôn là anh nhìn tôi khóa cửa rồi mới đi, còn hôm nay, tôi đứng đấy, nhìn theo bóng lưng anh khuất dần sau màn mưa đêm. Bóng lưng ấy đã là chỗ dựa cho tôi một thời gian và chắc hẳn sẽ là vệt ghi dấu trong tuổi thanh xuân của tôi.
Tôi biết, anh đối với tôi là đúng người, nhưng sai thời điểm, còn tôi đối với anh chắc hẳn không đúng người và cũng không đúng thời điểm. Chỉ là tôi mãi cố chấp, không chấp nhận được việc chúng tôi quá thân mật nhưng lại không thể đặt tên cho mối quan hệ của cả hai. Chúng tôi tồn tại song song nhau, bước bên đời nhau mà không thể vượt qua mọi suy nghĩ để bước vào cuộc đời nhau. Có quá nhiều thứ, chỉ tình cảm không thể nuôi dưỡng được một mối quan hệ tốt. Tôi cũng giống anh, chúng tôi muốn sẽ có sự nghiệp ổn định, muốn vợ/chồng chúng tôi luôn hạnh phúc, không phải suy nghĩ quá nhiều về vật chất, muốn con cái sau này có cuộc sống không thua thiệt bạn bè
Ngày mai, sẽ không còn hít thở chung bầu không khí dưới một thành phố với anh nữa, sẽ không ngồi ăn cơm chung với anh, không tranh giành việc rửa bát với anh nữa.
Một nụ hôn dài dưới mưa cho những thương nhớ đong đầy. Duyên đến đây, có thể chưa hết, nhưng đã tạm dừng! Xin chào và Tạm biệt anh!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét