Tôi sẽ không nói rằng tôi yêu anh. Vì tôi là đứa cứng đầu. Vì, những gì tôi thể hiện đã nói lên tất cả, tất cả của một loại cảm xúc đặc biệt của tôi dành riêng cho anh. Có những cô gái rất cố chấp, rất bướng bỉnh. Họ đè ném cảm xúc, chôn chặt tình cảm của bản thân một cách thầm lặng nhất. Rồi một ngày khi cảm xúc vỡ òa, những năm tháng đã qua trôi xa, nghĩ lại thì, à, mỉm cười bước qua mau...
Chào em, Bướng Bỉnh!
- Kem -
Chạy, tôi chạy theo từng nhịp câu chữ, từ bắt đầu, cho đến khi kết thúc...
Tên tôi là Bướng Bỉnh. Và tôi ngang ngạnh, cứng đầu như chính cái tên của mình. Tôi không có nhiều bạn bè, tôi không thích hòa nhập với xung quanh. Tôi vẩn vơ với suy nghĩ riêng của bản thân, rong đuổi với thế giới trong tư tưởng. Nhưng thật ra tôi vẫn cần lắm những yêu thương, những lời quan tâm, hay những lời hỏi han chu đáo. Chỉ là, tôi khép kín, không muốn thừa nhận điều này. Bản thân, chính là vẫn luôn đang chờ đợi: "Hoàng tử, liệu anh sẽ đến chứ?"
Em vẫn đang đợi anh.
Đợi...
Đợi anh trong những giấc mơ.
Đợi anh trong những đêm dài buồn bã.
Đợi anh, đợi, sẽ đợi...
Thế giới của tôi vốn luôn xoay quanh hai người đàn ông yêu tôi hết mực. Một là cha tôi - người sẽ luôn giang cánh tay mạnh mẽ để ôm tôi vào lòng. Hai là anh trai - người sẽ vì tôi mà nhường nhịn đủ điều không với bất kì một lí do mà từ chối.
Người ta vẫn thường nói, trước khi có một mối tình, cha và anh trai là những người đàn ông số một và duy nhất trong trái tim của người con gái bé bỏng.
Sẽ có ai đó làm trái tim em rung động, khiến em chỉ luôn nghĩ về một phía, xáo trộn mọi thứ xung quanh em?
Tôi là Bướng Bỉnh. Và tôi đang có một mối tình đơn phương. Tôi thương anh, nhưng tôi sẽ không bao giờ nói.
Tại sao không nói ư?
Vì hành động của tôi luôn bày ra trước mắt thiên hạ, họ đều nhìn thấy, đều hiểu, đều biết rằng: À! Tôi thích anh. Nhưng sao anh lại không hề thấy, cũng không hiểu, càng không biết điều ấy? Hoặc anh rõ ràng đã thấu hết, nhưng lại giả vờ quay mặt đi như không thấy?
Tại sao lại là thương anh, thay vì yêu anh? Vì đã lỡ yêu anh quá nhiều, mà kiệt sức, chật vật nép mình sau bóng cây rợp mát nhìn anh đi, đi, đi, và tan biến mất. Giây phút ấy, tình yêu của tôi đã theo làn gió trôi xa, xa, xa, và đang xa...
Cất anh vào quá khứ, đậy nắp hộp cảm xúc, giấu vào sâu trong trái tim. Những câu chuyện về anh, kể ra, dài lắm...
Tên của anh là Hôm Qua.
Anh - bạn thân của anh trai tôi. Tôi vẫn hay gặp anh trong những phút vô tình bước khỏi căn phòng ngột ngạt của mình.
Anh có môt khuôn mặt dễ nhìn với đôi mắt sáng ngời. Giọng anh rất trầm ấm, luôn khiến tôi liên tưởng đến những viên kẹo mềm M&M's ngon lành. Kèm theo đó, những cử chỉ thân thiện và đầy quan tâm anh dành cho tôi, chẳng biết từ lúc nào đã khiến trái tim tôi tan chảy. Tan như thỏi chocolate trắng, đắng nghét, dần đang bị bào mòn - ngọt ngào.
Em là cô gái mang tên Bướng Bỉnh. Vậy nên thích anh, chỉ là bí mật của riêng em.
Tôi thích ngắm nhìn anh từ xa.
Thích cái cách anh chơi đá bóng đến nhễ nhại mồ hôi.
Thích nhìn đám đông vây quanh anh, và tôi đứng từ xa, tìm kiếm anh lẫn vào đâu đó.
Thích cái cách anh vò mái tóc nâu.
Thích khi anh cười.
Thích những lúc anh bắt gặp thấy tôi từ xa liền nhìn tôi trìu mến, tiến dần, tiến dần đến nơi tôi đang chờ đợi.
Tôi thích cả ôm những suy nghĩ về anh. Rồi lại một mình cười khúc khích, viết những dòng nhật kí về anh, về tôi trên trang giấy trắng thơm mùi mới.
Tôi thích tất cả về anh.
Em ngỡ ngàng trước sự dịu dàng của anh, dần dần đã quen. Chẳng còn nhớ, lần cuối khi em cô đơn, là lúc nào?
Anh luôn dịu dàng đối với tôi. Ân cần quan tâm. Xoa đầu tôi. Bằng một cách riêng nào đấy của riêng anh, anh khiến tôi ngoan ngoãn nghe lời: anh nói câu thứ nhất, tôi không cãi đến câu thứ hai.
Nếu tình cảm này không phải là yêu, thì em nghĩ, em đã chai lì với cảm xúc...
Tôi bắt đầu đeo đuổi anh, chạy theo anh trên con đường chông chênh nhiều sỏi đá.
"Kiên trì, sẽ dẫn đường đến hạnh phúc."
Tôi đã luôn tin là như thế.
Tôi quan tâm anh theo cách của tôi, không giống với bất kì ai khác.
Anh bực tức vì làm mất chìa khóa xe, tôi sẽ càng thêm trêu tức anh.
Anh buồn vì thất tình, tôi sẽ khiến anh phải khóc.
Anh dầm mưa chỉ vì đi mua chocolate truffles - món quà anh đã hứa sẽ tặng tôi, rồi lên cơn sốt, tôi mắng anh xối xả qua điện thoại. Sau đó lại tự mình đi mua thuốc, nhờ anh trai mang đến cho anh.
Anh vui vì được lãnh tháng lương đầu tiên, tôi sẽ vòi anh bắt anh chiều theo ý thích của bản thân.
Anh đói vì chưa có gì bỏ bụng, tôi bắt anh làm đồ ăn và chỉ mình tôi thưởng thức.
Anh yêu ai đó, tôi sẽ không nghe tâm sự hay nói những lời thừa thãi, mà mở bài hát ưa thích ngân nga nhìn mấy cánh hoa phượng đang rụng...
"I don't know who you are,
Don't even know your name." (Bài hát"I need you now" - Olly Murs)
Tôi sẽ không nói rằng tôi yêu anh. Vì tôi là đứa cứng đầu. Vì, những gì tôi thể hiện đã nói lên tất cả, tất cả của một loại cảm xúc đặc biệt của tôi dành riêng cho anh.
Tôi sẽ không nói...
Hãy cứ cho là em hèn nhát, không dám nói ra tình cảm của mình. Để anh đi xa, buồn nhưng cũng phải chịu.
Từ năm mười bảy đến năm hai lăm, tôi đã luôn yêu anh, yêu trong thầm lặng.
Cơ hội sẽ không bao giờ chờ đợi con người, cũng giống như thời gian vậy. Nếu như ta không biết nắm bắt thời cơ, ta sẽ bỏ lỡ rất nhiều điều ở tương lai.
Sẽ không còn những ngày ấy nữa.
Anh sẽ không ở cạnh em mãi. Vì anh không là gì của em cả.
Ngày cưới của anh, vui vẻ, đầy những tiếng cười, lời chúc mừng. Trời trong xanh và có nắng nhẹ nhàng.
Tôi nhìn anh qua những chiếc lá xanh mơn mởn. Anh nắm tay cô dâu, cười thật hạnh phúc. Tôi ngẫm lại những gì đã qua, rơi những giọt long lanh vì anh, thật lòng chúc phúc cho anh - người tôi hằng yêu dấu.
Em có hối hận không?
Không!
Em không.
Em sẽ là cô dâu nếu như em nói yêu anh chứ?
Đó sẽ là một câu chuyện khác, một kết cục khác. Có lẽ, là viên mãn hơn...
Tôi tên là Bướng Bỉnh. Tôi thương anh, một chàng trai với cái tên Hôm Qua. Tôi cất anh vào nỗi nhớ hôm trước. Mỉm cười, đóng trang nhật kí cuối cùng: " Người em thương. "
Em sắp bước sang tuổi hai mươi sáu.
Anh là cánh diều bay cao. Lúc trầm. Lúc bổng. Anh sẽ cho em nắm lấy anh chứ?
...
Thân gửi anh của Tương Lai:
"Chào anh, em là Bướng Bỉnh, em đang tìm kiếm anh - người rồi sẽ yêu em.
Này! Anh, của Tương Lai. Anh ở đâu xa xôi thế? Em tìm hoài chẳng thấy.
Anh của Tương Lai, anh sẽ chấp nhận em chứ? Cô gái mang tên Bướng Bỉnh, bản thân em cũng bướng bỉnh.
Anh của Tương Lai, em tin vào anh, tin rằng anh đang sống trên thế giới này - anh tồn tại.
Anh của Tương Lai, em chắc chắn sẽ tìm thấy anh. Hãy đợi đấy, em đang đuổi theo anh.
Anh của Tương Lai, rồi chúng ta, sẽ là một câu chuyện khác chứ?...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét