Có những ngày đến cả nỗi buồn, sự cô đơn cũng không còn ở bên mỗi chúng ta nữa. Cứ nghĩ rằng những đau khổ, những tháng ngày cô độc mới làm chúng ta thấy lạc lõng nhất nhưng cho tới khi nhận ra cuộc sống hiện tại tới một chút cảm xúc cũng không hề có thì mới là đau khổ. Chúng ta cứ nghĩ rằng yêu nhau là mạnh mẽ, là vĩ đại lắm. Nhưng chỉ một chút tha thứ và dũng cảm lãng quên quá khứ thôi chúng ta cũng chẳng thể làm nổi cho nhau thì có lý do gì mà dám nghĩ tới tương lai phía trước. Có chăng đó chỉ là những lời thề hứa thuộc về mây về gió rồi cũng sẽ ra đi mãi mãi.
Có những ngày đến cả nỗi buồn, sự cô đơn cũng không còn ở bên mỗi chúng ta nữa. Cứ nghĩ rằng những đau khổ, những tháng ngày cô độc mới làm chúng ta thấy lạc lõng nhất nhưng cho tới khi nhận ra cuộc sống hiện tại tới một chút cảm xúc cũng không hề có thì mới là đau khổ. Chúng ta cứ nghĩ rằng yêu nhau là mạnh mẽ, là vĩ đại lắm. Nhưng chỉ một chút tha thứ và dũng cảm lãng quên quá khứ thôi chúng ta cũng chẳng thể làm nổi cho nhau thì có lý do gì mà dám nghĩ tới tương lai phía trước. Có chăng đó chỉ là những lời thề hứa thuộc về mây về gió rồi cũng sẽ ra đi mãi mãi.
Chúng ta từ khi sinh ra vốn đã là những người xa lạ. Gặp được nhau là do duyên số, nhưng để có thể ở bên nhau cho tới giây phút cuối cùng của cuộc đời thì chỉ số phận và định mệnh không thì sẽ không đủ. Và rồi theo thời gian nếu không đủ hi sinh, không đủ can đảm và thấu hiểu cho nhau thì mọi thứ lại trở về điểm xuất phát. Sau tất cả những gì đã có chúng ta lại trở thành những người xa lạ như lúc ban đầu. Định mệnh là thứ gì đó có thể mang chúng ta gặp được nhau nhưng để có thể ở bên nhau thì chỉ có chúng ta mới quyết định được điều đó. Có lẽ rằng chúng ta sẽ lại biết yêu nhiều hơn trước nhưng khi đó trở về bên nhau một lần nữa thật sự là điều không hề đơn giản.
Đôi khi giữa dòng đời ta thấy bản thân như bị bỏ rơi, lạc lõng giữa bao con người xa lạ. Cho đến lúc ấy điều mà chúng ta nhận ra là thế giới của mình bao lâu nay quá bé nhỏ, điều mà chúng ta muốn đôi khi chỉ là được ở bên ai đó, cùng nhau đi qua những ngày giông bão hay cùng nhau vượt qua những phút giây khó khăn. Nhưng chúng ta lại không nhận ra được rằng với họ thì họ có cả một thế giới rất rộng lớn ngoài kia, còn biết bao nhiêu con người sẵn sàng quan tâm cho họ. Ở những tâm hồn bé nhỏ và rộng lớn ấy vốn không thể nào thấu hiểu cho nhau. Nếu có thể một lần hoán đổi vị trí cho nhau thôi chúng ta cũng sẽ hiểu được vì sao họ lại ngu ngốc và cố chấp tới như vậy. Chúng ta nhớ rất rõ những điều về người khác. Từ ánh mắt, cử chỉ, nụ cười và cả những thói quen của người ấy nhưng lại không nhớ 1 điều rằng họ vốn không cần tới sự quan tâm của mình. Thời gian trôi qua chúng ta sẽ tự hiểu ra rằng điều gì đến cũng sẽ phải đến dù bạn có muốn nó hay không.
Mỗi ngày qua đi, đù đang đau khổ hay buồn bã, dù cay đắng hay cô độc tôi vẫn thường tự nhắc với lòng mình là vẫn cứ nên phải cố gắng. Một chút, thêm một chút nữa thôi, mà chắc cũng chẳng thể thay đổi được gì đâu nhưng nếu mình vẫn còn chịu được thì vẫn nên cố gắng thêm dù chỉ là một chút. Chỉ một chút nhỏ bé ấy thôi nhưng làm được ngày này qua ngày khác thì không hẳn đã dễ dàng. Có lẽ rằng điều kì diệu sẽ không thể nào xảy ra chỉ với sự cố gắng từ một hướng. Nhưng ngoài cố gắng và chờ đợi thì có thể làm gì hơn nữa chứ. Chắc một ngày nào đó khi sức chịu đựng không còn đủ, khi chúng ta đã quen với sự thất vọng thì đó cũng là một dấu chấm hết cho tất cả. Khi ấy những tháng ngày đó sẽ thuộc về quá khứ. Quá khứ sẽ không thể thay đổi, khi nhìn lại những tháng ngày đi qua chắc hẳn sẽ buồn, sẽ đau khổ vì những thứ dù cố gắng cũng không thể thay đổi. Nhưng chắc sẽ không nuối tiếc vì khi đó ta cũng đã cố gắng sống thật trọn vẹn. Vậy nên một chút ngu ngốc, một chút cố chấp ấy thôi cũng chẳng có gì ghê gớm mà không làm nổi!
Sẽ có những ngày chúng ta thấy buồn vì những yêu thương lặng câm, vì những thứ còn dang dở, vì biết bao điều sẽ mãi mãi được giấu kín trong tim. Những tháng ngày đó có lẽ sẽ rất dài và thật sự khó quên. Nhưng rồi trong những tháng ngày đó chúng ta cũng hiểu và biết rằng điều gì đang làm cho chúng ta mong nhớ. Cuộc đời nếu vẫn còn cảm xúc như vậy thì chắc hẳn đang còn là hạnh phúc. Hạnh phúc vì còn có điều để đau khổ, còn có thứ khiến cho trái tim chúng ta biết rung động hay tan vỡ. Với tôi đó là những tháng ngày thật sự đáng sống và có ý nghĩa trong đời mình. Rồi theo thời gian cả những tháng ngày như vậy cũng không còn nữa. Chỉ còn lại những tháng ngày thấy buồn mà chẳng thể nào hiểu nổi vì sao lại buồn. Cái cảm giác như đánh mất đi những thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình mà không thể nhớ ra nó nó là điều gì nữa. Đó mới là những tháng ngày thật sự đáng sợ trong cuộc đời này. Cái cảm giác chỉ có thể miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo khi nhìn lên bầu trời rộng lớn kia với sự cam chịu và bất lực.
Sau những tháng ngày ngu ngốc và cố chấp đó chúng ta sẽ phải tự mình ra đi. Không hẳn vì không còn yêu thương nữa mà đơn giản là tự cho mình, tự cho những thứ mình yêu quý một cơ hội. Một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu một cuộc sống mới. Trả lại cho tâm hồn sự yên tĩnh, bình yên để có thể sắp xếp lại những thứ lộn xộn, có khi là cả trái tim đang vỡ vụn vì tổn thương kia để có thể đi tiếp tháng ngày còn lại trong cuộc đời mình. Chúng ta có lẽ rằng đã may mắn gặp được nhau, dành tình yêu cho nhau nhưng cuối cùng tình yêu đó vẫn phải chịu thua hiện thực, thua áp lực, thua thời gian và thua cả thói quen. Chúng ta đã đầu hàng quá khứ và cam chịu nó mà chẳng thể nào thay đổi được điều gì. Chúng ta thất bại trước cả những ám ảnh đã trở thành thói quen của mỗi người vì chúng ta không đủ chân thành, không đủ can đảm bước đi cùng nhau dù trong tim rất mong muốn điều đó. Để lại những tháng ngày về sau trong sự dằn vặt đau khổ. Điều đó phải nói thật sự là bất hạnh trong cuộc đời này.
Cuộc đời con người có lẽ không đủ dài để chúng ta cứ mãi nhìn lại những tháng ngày không thể là hiện tại. Ai rồi cũng sẽ phải sống cuộc sống của riêng mình. Khi mới bắt đầu chúng ta cứ nghĩ rằng sẽ cùng nhau đi tận tới cùng trời cuối đất kia nhưng chỉ một vài khó khăn nho nhỏ thôi chúng ta cũng không thể vượt qua được thì cái gọi là mãi mãi cũng chỉ là ảo tưởng. Trải qua đau thương thì có lẽ điều mất đi nhiều nhất là lòng tin. Chúng ta rồi sẽ không còn nhiều hi vọng và mong chờ ở tình cảm nữa, vì tình cảm là thứ dễ bị hao hụt theo thời gian. Vậy nên những điều tốt đẹp nhất của bản thân hãy cố gắng dành cho người đến sau. Vì chấp nhận quá khứ của bạn cũng đã khiến cho họ đau khổ lắm rồi. Họ xứng đáng là hiện tại là tương lai mỗi chúng ta. Quá khứ hãy xếp nó qua một bên dù đó là điều tốt đẹp hay đau khổ như thế nào đi nữa thì đó là điều quan trọng trong mỗi con người. Chẳng có một ai sống tốt mà không có quá khứ cả. Đó là điều mà chính chúng ta chứ không phải số phận hay ai khác đã tạo ra. Hãy trân trọng chứ đừng mãi sống trong đó.
Trong những tháng ngày cả nỗi buồn cũng rời bỏ chúng ta mà ra đi là những phút giây thật sự rất đau khổ. Khi bóng tối bủa vây cả cuộc đời mình tôi nhận ra cả cái bóng của mình cũng rời bỏ mình trong những lúc tối tăm nhất. Cả thế giới đang trở nên u ám, nhưng khi mở cửa sổ và nhìn lên bầu trời kia tôi thấy những vì sao dường như càng sáng và rực rỡ hơn bao giờ hết. Những vì sao luôn ở đó, chúng chẳng đi đâu cả. Nhưng khi bên ánh mặt trời sáng chói chúng lại lu mờ tới không còn nhận ra nổi. Chỉ trong bầu trời đêm huyền ảo kia chúng mới tỏa sáng như vậy. Lòng tốt là thứ khiến cho con người hoài nghi. Nếu ai đó không thể vì sự cố gắng và lòng tốt của bạn mà cho bạn cơ hội thì hãy cố gắng sống thật tốt hơn nữa, cho tới mức mà không ai có thể hoài nghi về diều đó ở bạn!
Viết cho những ngày cả nỗi buồn cũng không tới. Những tháng ngày đi qua ấy dù đau buồn hay thất vọng thì đó cũng là những tháng ngày tôi đã thật sự sống có ý nghĩa trong cuộc đời mình...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét