Thiet ke web

Nếu ngày đó chúng ta quay đầu lại, có phải mọi chuyện giờ đã khác...

Nếu sau cơn gió, bầu trời có thể tĩnh lặng, vậy còn em, hà cớ gì lại cứ day dứt vì nhớ anh đến thế này? Quên anh còn không được. Em lấy tư cách gì để có được tình yêu chân thành?


Gió thoang thoảng... Gió mềm mại... Gió như cuốn chặt lấy tim ai, như tan vào mắt ai...

Lại một ngày em nhớ đến anh.

Anh và em, bây giờ, đang đi trên hai đường thẳng song song, không hề liên quan đến nhau. Anh sống tốt không? Anh hạnh phúc không? Đã qua những ngày tháng dịu dàng được nép trong vòng tay vững chãi của anh, qua những phút giây nắm chặt tay nhau rồi tự hứa sẽ cùng nhau đi suốt con đường. Kí ức về anh bây giờ chỉ là vụn vỡ những khoảng trống trong trái tim em, để rồi khi chợt nhớ đến anh, cơ thể em lại dường như bị nghẹt lại trong chính những khoảng trống vô hình mà mình tạo ra.


Ngày của những cơn gió đến bất chợt, gió có thể thổi hàng loạt kéo theo hàng ngàn chiếc lá vàng rơi xuống, những luồng gió đục ngầu đượm màu của lá và không khí đầy những luồng màu vàng trùng điệp, tất cả đều biến dạng và khi tàn cơn gió thì trời tĩnh lặng hẳn. Nếu sau cơn gió, bầu trời có thể tĩnh lặng, vậy còn em, hà cớ gì lại cứ day dứt vì nhớ anh đến thế này? Quên anh còn không được. Em lấy tư cách gì để có được tình yêu chân thành?

Anh và em, giống nhau đến lạ thường, đều là những cái tôi to lớn và chẳng bao giờ chịu nhường nhịn vì nhau, đều là những lòng tự trọng cao ngất và ít khi mở miệng nói lời xin lỗi nhau. Chúng ta giống nhau, yêu nhau và ít khi có xung đột, nhưng đến khi quả bóng bị bơm căng quá mức, nổ tung, thì em quay đầu, anh không giữ. Thực ra không phải vì hết yêu, em biết trong đầu mỗi người đều nhìn thấy lỗi lầm của bản thân, một bên xin lỗi thì một bên sẽ sẵn sàng tha thứ. Nhưng cách chúng ta im lặng đã đẩy chúng ta rời xa nhau, đến khi quay đầu nhìn lại, giật mình vì đã mất nhau, lang thang một mình đơn độc, đánh mất đối phương vì hai chữ tự trọng, yêu thương đến mấy cũng đành quên đi.


Cuộc sống, lấy đâu ra sự hoàn hảo, có những mảnh ghép, trước khi được đặt cạnh nhau, hẳn chúng đã được gọt đẽo, mài dũa rất nhiều, nhưng chúng ta, cái tôi to lớn chẳng bao giờ nghĩ cho đối phương. Có lẽ sau này, anh sẽ tìm một cô gái khác ngoan ngoãn và nghe lời anh hơn, còn em, sau tình yêu đã ra đi, em học được cách nói xin lỗi, cách nhường nhịn, để tình cảm của em sẽ không phải một lần day dứt vì những lỗi lầm đã không thể bỏ qua nữa.

Từng cơn gió khẽ đong đưa như đang đùa nghịch với đám lá cây xơ xác bên vệ đường. Em nhắm nghiền mắt lại, hít một hơi thật sâu tràn đầy sức sống, tưởng như bản thân mình là một lẳng hoa rực rỡ trên boong tàu đầy nắng. Con đường mà em đi qua, với những mảng kí ức được sơn màu hồng đào, dài tít tắp dẫn đến tận cổng trái tim. Dường như... khát vọng sống, khát vọng tình yêu, vẻ đẹp của nỗi nhớ được in dấu trên những bước chân đó.

Giá như một ngày em có thể quên anh!
Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét