Đừng buồn nữa... Hãy cố đối diện với đời, hiên ngang mà sống, mãi tin tưởng đặt lòng tin vào người khác thì khi vỡ tan rồi cũng chính bản thân đau đớn rồi bôi xoá vết thương và mãi chẳng bao giờ mình có thể tự đi bằng chính đôi bàn chân này!.
Tôi chẳng hiểu sao con người nực cười thật ấy! Tại sao? Họ lại rời bỏ mình lại những lúc đau thương quay quanh nhỉ? Chẳng phải ai xa lạ chính là những con người mình yêu thương nhất nữa. Khi cô đơn đến như bóp nghẹn cổ thì cũng chỉ có bản thân mình khuyên " À không sao, họ có cuộc sống riêng mà, họ vẫn bên cạnh mình lặng lẽ quan tâm thôi ", nhưng vài ngày sau chợt nhận ra chỉ có bản thân mình ở đây!
Chẳng ai cả, họ rời đi hết rồi. Đâm ra lại đau lòng...trách rằng tại sao bấy lâu nay họ đớn đau luôn có mình bên cạnh rồi bắt đầu vùi bản thân vào những cuộc vui chơi để một ngày nhận ra " Ôi, đau quá, bấy lâu mình làm vậy cũng chẳng nguôi ngoai bao nhiêu ". Ngộ thật! Đã vốn biết họ chẳng bao giờ cần mình thì hãy rời đi hà cớ gì mãi chờ? Người ta cũng chẳng bao giờ quay về đỡ mình đi tiếp.
Bản thân bị bỏ rơi như một món hàng thì phải mạnh mẽ mà đứng dậy! Đừng buồn nữa... Hãy cố đối diện với đời, hiên ngang mà sống, mãi tin tưởng đặt lòng tin vào người khác thì khi vỡ tan rồi cũng chính bản thân đau đớn rồi bôi xoá vết thương và mãi chẳng bao giờ mình có thể tự đi bằng chính đôi bàn chân này!.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét