Người-yêu-cũ, nghe sao xa lạ quá mà cũng thật thân thuộc quá. Chính là nói một người đã từng là tất cả của một người, một người đã từng là bầu trời trong xanh nhất của một người, một người đã từng là thanh xuân của một người, một người đã từng là ánh mắt, nụ cười và là sự ấm áp của một người - bỗng vô thanh vô thức không một lời báo trước trở thành xa lạ...
Tất cả chúng ta hầu như đều mặc định việc đau đớn nhất vốn không thuộc về mình, rồi lại tự cảm thấy mất mát. Nhưng so với cảm giác mất mát bản thân tự huyễn hoặc kia thì việc tận mắt nhìn thấy mình bị lãng quên trong tim ai đó, còn tuyệt vọng hơn gấp ngàn lần, chính là muốn níu kéo, lại bất lực phải buông xuôi. Đến một độ tuổi nhất định nào đó, chúng ta sẽ thôi việc tìm những lý do để chối bỏ một sự thật rằng mọi thứ đều phải khác đi, chúng ta sẽ chấp nhận sự thay đổi đó và rồi xem nó như một điều phải có trong cuộc đời này. Khi đó, tự nhiên mọi thứ sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn.
Rồi ai cũng sẽ mất đi một mảnh trong trái tim mình và trong lòng lại nhiều hơn một khoảng đen vô tận. Đã đôi lần tôi tự hỏi, liệu yêu thương khi bị vứt đi có đủ khiến con người ta nhẫn tâm và lạnh nhạt hay không? Liệu có tổn thương và đau xót đến mức đủ tuyệt vọng để thôi không còn phải hy vọng vào điều gì nữa không? Liệu có đủ trống rỗng và hụt hẫng để thôi đừng mang chút mong manh trong lòng còn sót lại để trao tiếp cho ai nữa hay không? Để rồi sau tất cả tôi nhận ra, có lẽ ta đã yêu thương quá nhiều đến mức đủ can đảm để đánh cược chút tàn dư của thương yêu còn lại, ngay cả khi ta còn chẳng rõ được mất, thắng thua.
"Khi nhắc đến một mối tình đã qua, một người đã xa, có thể hay không xin đừng dùng ba tiếng "người-yêu-cũ"? Đã từng yêu nhau, nếu không thể tiếp tục, xin cứ lãng quên nhau, hoặc xem nhau như những người xa lạ, đã từng yêu nhau, xin đừng bao giờ trở thành cũ kĩ trong nhau."
- Tử Đằng -
Nói thật, tôi rất sợ ba tiếng "người-yêu-cũ". Phàm bởi vì cái gì đã cũ, đều rất dễ bị lãng quên hoặc chẳng còn ai cần nhớ đến, mà người yêu đã cũ lại càng đau lòng. Cái gì từng là kỷ niệm, từng là hạnh phúc, từng ước hẹn, thề nguyện cùng nhau cũng đều như vậy - nhắm mắt liền trở thành hư không. Đã từng tha thiết vì nhau, đã từng vì một câu nói mà cười, một ánh mắt buồn mà khóc, vì một cái nắm tay mà hạnh phúc, một cái quay lưng mà đau lòng - cuối cùng đều như vậy - trở thành quên lãng trong cuộc đời nhau. Nếu có vô tình bắt gặp lại ánh mắt nhau, hay vô tình lướt qua nhau lần nữa, cũng chỉ là vương vấn bi thương, là bi thương không dứt cho người còn nhớ, là tuyệt vọng mơ hồ của kẻ còn nặng mang.
Thật ra cho tới khoảnh khắc vô tình nhận được câu hỏi của một vài bạn trẻ về những cuộc tình đã qua, về những nhớ nhung, dằn vặt, thiết tha với người yêu đã cũ, tôi bất chợt thấy lòng đau nhói. Người-yêu-cũ, nghe sao xa lạ quá mà cũng thật thân thuộc quá. Chính là nói một người đã từng là tất cả của một người, một người đã từng là bầu trời trong xanh nhất của một người,một người đã từng là thanh xuân của một người, một người đã từng là ánh mắt, nụ cười và là sự ấm áp của một người - bỗng vô thanh vô thức không một lời báo trước trở thành xa lạ...
Một người quay lưng bước đi, liền để lại tất cả phía sau cho kẻ cam tâm đứng lại, không phải vì không muốn giữ lấy, mà là vì không còn có thể giữ được nữa. Ta chỉ giữ được người muốn ở, kẻ đã muốn đi, giữ làm gì chỉ thêm đau lòng, thêm mệt mỏi...
Chúng ta, có thể là một người đã cũ trong lòng ai đó, và rồi cũng có một người đã cũ trong cuộc đời chúng ta, vậy nên ai cũng như ai, đều thấu hiểu cảm giác của từng vị trí mà chúng ta được đặt vào trong cuộc đời ai đó... Là một người đã cũ, nghe có phải chua xót lắm hay không? Tựa như mới hôm qua, anh còn nắm tay em thong thả bước dọc trên những con đường se lạnh, em còn tựa vào lưng anh thiếp đi vì mệt mỏi, chúng ta còn cùng nhau nghĩ ngợi về một tương lai xa vời. Vậy mà chỉ sau một đêm, mở mắt thức dậy, hiển nhiên nhận ra cuộc sống này kể từ hôm nay chỉ còn lại một người, không có khái niệm hai người, chỉ còn lại chính ta, không còn khái niệm chúng ta tồn tại nữa. Có hụt hẫng, có đau lòng, có khóc lóc, có tuyệt vọng, có ý nghĩ buông bỏ tất cả, có ý muốn mặc kệ cuộc đời, vì ta đau lòng quá, cái gì ta cũng không cần, cái gì cũng chẳng thiết tha.
Hai trái tim dưới cùng một bầu trời lại vĩnh viễn không thể chạm đến nhau, đó là khổ đau lớn nhất. Sâu sắc quá cũng rất thương tâm, điều gì đã nguyện khắc ghi trong lòng đều sẽ mất rất lâu mới buông bỏ được, mà trước khi kịp chạm đến cái phút giây được buông bỏ đó, sẽ phải gắng gượng sống qua ngày với đủ loại cung bậc cảm xúc của bi ai. Có những mối quan hệ, chỉ cần một lời chia tay đã trở thành quá khứ, một lần trót dại liền đánh mất mọi thứ mình cố gắng giữ gìn suốt bao lâu. Không phải bản thân muốn nhìn thấy bóng lưng ai kia chầm chậm rời đi mất, chẳng qua con người mà, ai chẳng có lỗi lầm, chỉ là lầm lỗi nào, cũng đều cần trả một cái giá nhất định mà thôi. Vài năm sau, khi biết rằng mình đã bước qua một đoạn đường dài rất xa thời quá khứ, bạn nên thử quay đầu nhìn lại để rồi chợt cười, xem mình đã trẻ dại bao nhiêu...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét