Có phải gương đã vỡ rồi thì sẽ không bao giờ lành lại được phải không anh? Cho dù em có cố hàn gắn như thế nào thì nó vẫn là một cái gương xấu xí, đầy những vết xước. Chuyện tình cảm cũng vậy, tình cảm của anh với em, tình cảm giữa hai ta, giờ cũng chỉ như chiếc gương đã vỡ. Em mệt, thực sự mệt nhoài rồi anh ạ. Gương vỡ rồi khó lành lại lắm, tình cảm đã có rạn nứt rồi dù vun vén bao nhiêu cũng vẫn gượng gạo. Có lẽ, chúng ta nên dừng lại ở đây thôi...Kết thúc có hậu dành cho em, cho anh, cho chuyện tình đôi ta.
Có phải gương đã vỡ rồi thì sẽ không bao giờ lành lại được phải không anh? Cho dù em có cố hàn gắn như thế nào thì nó vẫn là một cái gương xấu xí, đầy những vết xước. Chuyện tình cảm cũng vậy, tình cảm của anh với em, tình cảm giữa hai ta, giờ cũng chỉ như chiếc gương đã vỡ. Người ta thường nói yêu nhau lắm, cắn nhau đau.
Có phải vì em đã yêu anh quá nhiều nên anh tự cho mình cái quyền làm tổn thương em hết lần này đến lần này đến lần khác. Có phải vì em đã sai khi để anh biết tình cảm của mình dành cho anh lớn như thế nào, nên anh nghĩ em sẽ không sống được khi không có anh phải không. Nhưng anh nhầm rồi, em thà lựa chọn cuộc sống không có anh còn hơn khi có anh nhưng em vẫn chịu đựng sự cô đơn đáng sợ ấy một mình.
Mình yêu nhau bao lâu rồi anh nhỉ? 2 năm 6 tháng 3 ngày. Nhưng mình chỉ được bên nhau 6 tháng, 2 năm rồi mình yêu xa. Mỗi lần giận nhau, nhớ nhau cũng chỉ được nhìn nhau qua màn hình máy tính. Động viên nhau cùng cố gắng, động viên nhau vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống. Em đã thực sự hạnh phúc vì mặc dù xa nhau về khoảng cách nhưng em vẫn luôn cảm nhận được tình yêu của anh dành cho em lớn đến nhường nào. Nhưng anh của giờ đây, đâu còn là anh của ngày xưa nữa.
Anh không còn muốn tâm sự với em mỗi ngày, anh muốn có nhiều thời gian hơn dành cho bạn bè, anh muốn có thể tự do tán tỉnh những cô gái khác. Vậy còn em, em là gì của anh. Tại sao anh có thời gian cho những người khác còn đối với em anh lại ích kỉ vậy? Hết yêu rồi tại sao anh không nói thẳng ra, tại sao cứ phải chịu đựng nhau, giày vò nhau đau đớn đến cào xé tâm can vậy. Anh nói anh muốn được tự do, anh nói anh mệt mỏi... thì ra bấy lâu nay em cấm đoán, gò bó, làm phiền anh nhiều đến thế.
Vì chuyện này mình cãi nhau bao nhiêu lần, vì chuyện này mình chia tay. Em buồn, em khóc anh có biết, em nhớ anh đến quằn quoại anh có hay. Em đã tự nhủ với lòng mình rằng em sẽ quên được anh, em sẽ không nhớ anh nữa, em cũng sẽ không vì anh mà đau lòng. Càng không muốn níu kéo người không cần mình.
Những ngày vắng anh, cuộc sống của em thật không dễ chịu chút nào. Khi em cố gắng thuyết phục để bản thân thôi không níu kéo anh nữa, khi em quyết định từ bỏ thì anh lại muốn chúng mình quay lại. Anh phá tan hàng rào yếu ớt mà em đã cố gắng dựng nên không thương tiếc. Là bởi em yếu lòng, là bởi em còn yêu anh nhiều nên em đã đồng ý. Nhưng em lại sai rồi, sai lầm nối tiếp sai lầm, đã sai lại càng thêm sai. Vết thương của em nó chưa lành lại đâu, sao anh có thể nhẫn tâm chà xát nó thêm một lần nữa.
Quay lại với em nhưng anh vẫn vậy, vẫn bỏ mặc em với nỗi cô đơn vây kín, anh vẫn dấu em trò chuyện, tán tỉnh những cô gái khác. Đã vậy thì anh muốn quay lại với em làm gì? Anh như vậy có là nhẫn tâm với em quá không hả anh. Em thấy em bất lực quá, bất lực đến đáng thương. Anh như vậy có xứng đáng với tình yêu của em hay không? Yêu chung thủy một người khó đến vậy sao anh? Nói cho em biết em phải làm gì đây. Cứ tiếp tục mối quan hệ này rồi em sẽ được gì? Có hạnh phúc hơn không hay lại bị giằng xé bởi những nghi ngờ, hờn giận ghen tuông không lối thoát.
Em mệt, thực sự mệt nhoài rồi anh ạ. Gương vỡ rồi khó lành lại lắm, tình cảm đã có rạn nứt rồi dù vun vén bao nhiêu cũng vẫn gượng gạo. Có lẽ, chúng ta nên dừng lại ở đây thôi...Kết thúc có hậu dành cho em, cho anh, cho chuyện tình đôi ta.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét