Thiet ke web

Bức thư không bao giờ được gửi...

Người đâu gặp gỡ làm chi Trăm năm biết có duyên gì hay không...? Thời gian yêu nhau đâu có dài, phần lớn là những day dứt. Mình đi chơi đâu có nhiều, một hay hai nơi, một vài kỉ niệm... Vậy mà trái tim tớ chẳng thể vứt bỏ. Tâm trí tớ chẳng thể nào quên...

Không biết làm sao mà những ngày nắng luôn nhắc tớ nhớ về mình, dù kỉ niệm giữa hai ta chỉ toàn những đắng cay và ướt đẫm bằng nước nước mắt của tớ.

Vậy là sắp hai năm, tớ đã không còn quỵ lụy, không còn khóc, không còn tự đấm vào tường....và không phải lúc nào cũng nhớ về mình nữa. Hình bóng mình ở trong tớ lúc đậm lúc nhạt, nhưng nó không bao giờ mất đi. Giống như 1 hình xăm đã cũ, giống như một vết thương để lại sẹo, và vết thương ấy lại đau trong mỗi cơn mơ có mình....


Ngày hôm nay lại là một ngày nắng. Tớ đang ngồi làm việc. Rảnh thôi, và ký ức đưa tớ về hình ảnh của mình, trong bộ quần áo bóng đá, mình nở nụ cười tươi cắn nhẹ vào tấm huy chương. Đấy là hình ảnh đẹp nhất của mình lưu lại trong tâm trí tớ, cũng là hình ảnh đã khiến tớ thấy yêu mình.

Tớ biết rằng chúng mình không thể bước tiếp. Tớ biết rằng dù còn yêu thì tớ và mình cũng không thể hạnh phúc lâu dài, mà như bạn tớ đã nói đùa rằng, hiện tại của chúng ta chẳng khác nào Bà Triệu và Phố Huế, đã song song lại còn ngược chiều... Tớ dù bất chấp, mình vẫn không thể ngược nắng để yêu tớ, phải không?

Tớ đã làm tổn thương một người. Và hiện tại bên cạnh tớ có rất nhiều người để ý, người ta chiều chuộng tớ, quan tâm tớ, nhưng lạ thật, dù đi trên những con đường nào, cùng với ai, tâm trí tớ đều để lại một nỗi bâng khuâng về mình.


Hôm trước tớ đi mua sắm, sẽ là rất vui vẻ nếu tớ không bước chân vào Blue. Tớ vào đó, và tớ dừng lại, và tớ không biết rằng nước mắt đã rơi. Khung cảnh đó nhắc tớ nhớ về ngày mà tớ đi mua áo tặng mình. Tớ nhớ lại hình ảnh của tớ, vui tươi và hồ hởi khoe với chị bán hàng ảnh của mình, nói rằng " đây là người yêu em". Thế mà cuối cùng tớ vẫn mua một chiếc áo quá rộng. Một chiếc áo chứa đầy tình yêu của tớ, nhưng quá lớn so với trái tim của mình....Có phải vì thế mà mình chia tay nhau?

Hôm qua tớ lại lượn Hồ Tây, hóng gió. Tim tớ lại quặn lại khi nghĩ đến ngày mà chúng mình ra đây chơi. Mình chẳng đi được đâu, vì tớ chỉ thích ngồi sau và ôm lấy mình. Ngoài hồ đông người và náo nhiệt, và lãng mạn theo cách các đôi yêu nhau, chỉ mình tớ thấy lòng buồn và gợn. Nỗi buồn của tớ nó ướt đẫm nụ cười của mình, theo con sóng chạy tít ra xa...


Mình yêu nhau được bao lâu, chẳng đủ để níu mình ở lại.... Tớ biết khi mình nói lời chia tay, lòng mình đã mệt mỏi. Tớ đã níu kéo, tớ đã khóc, mà mình chẳng quay lại với tớ. Nhưng chính những gì tớ làm đã khiến mình càng xa hơn. Tớ buồn, tớ lại đến bên 1 người, chính tớ để mình lại trong nỗi cô đơn. Nếu như cái ngày mà tớ say, mình đã chạy vào và ôm lấy tớ, nếu lúc đó tớ không gạt mình đi, thì có lẽ đã chẳng đến một ngày khác, tớ lại say, tớ ngồi đó, nhìn theo mình, đang ôm một người khác, và đi qua tớ như tớ chưa từng tồn tại...

Tớ đã để mình cô đơn. Tớ đã để mình lẻ loi để rồi có một người con gái khác đến bên mình. Giữa hai chúng ta có quá nhiều điều trớ trêu, những điều đó làm tim tớ như thắt lại. Tớ nhớ mình. Nhưng tớ cũng không quên mình đang hạnh phúc bên một người khác. Điều khiến tớ đau, là trái tim tớ vẫn hướng về mình, ngay cả trong những giấc mơ, mình vẫn không thuộc về tớ. Tớ vẫn ở phía sau, và nhìn mình tay trong tay với người con gái khác.


Tớ giận mình, Tớ ghét mình. Tớ chặn FB, chặn zalo. Nhưng tớ vẫn để cho con tim tớ có 1 đường thoát. Tớ vẫn đều đặn vào 1 FB khác, xem mình dạo này sống như thế nào, xem hình ảnh của mình ra sao. Dù tớ sợ đến nơi có mình và người đó, trái tim tớ vẫn chừa lại một cơ hội được nhìn thấy mình. Điều đó thật ngu ngốc. Nhưng biết làm sao được. Thời gian yêu nhau đâu có dài, phần lớn là những day dứt. Mình đi chơi đâu có nhiều, một hay hai nơi, một vài kỉ niệm... Vậy mà trái tim tớ chẳng thể vứt bỏ. Tâm trí tớ chẳng thể nào quên, giống như ngày mình ôm tớ vào lòng, tớ mỉm cười và hỏi " Trái tim này có phải của tớ không?". Có phải mình đã quên rồi không? Có phải mình đã quên đi cái gật đầu và mỉm cười hôm ấy, khi nhắn tin cho tớ, rằng mình không thể làm má lúm xxx của tớ được nữa?

Tớ nhớ mình. 1 hay 2, hay nhiều năm, Tớ vẫn nhớ mình. Dù điều đó, đã chẳng thể thay đổi được gì nữa....
Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét