Đã bao lần cứ níu kéo rồi lại buông tay nhau, sao không cố yêu một lần thật ý nghĩa hả anh? Em không đòi hỏi gì ở anh, chỉ đơn giản là một bức ảnh chung của hai đứa nhưng quá khó khăn. Em chỉ cần cái xác nhận bạn bè trên Facebook nhưng cũng không được, liệu lời anh nói anh công khai với mọi người em là người yêu anh ở chỗ nào thế? Những ngày anh đi chơi, em muốn đi cùng nhưng anh lại lý do rằng:" Anh bận không đưa em đi được, anh cũng nghĩ cho em chứ!" Anh nghĩ gì cho em thế, chàng trai? Dù chỉ là một cái tên trong danh bạ điện thoại cũng không có, em nên tin thế nào đây?
Mình chia tay nhau vì lý do gì thế anh nhỉ?
Câu hỏi cứ ám ảnh em trong cả những giấc mơ, em và anh cãi nhau bao nhiêu lần, hình như là thường xuyên và chưa một lần hòa bình được lặp lại. Anh- mọi suy nghĩ cứ quấn lấy em không ngừng, em nhớ nụ cười anh khi đi cùng người con gái khác, em chẳng thể quên dòng status zalo cảm nhận hạnh phúc về chiếc áo người khác tặng anh, sự thích thú với món ăn ai đó gửi anh và nhiều nhiều những khoảnh khắc vui vẻ mà tất cả họ mang lại cho anh...
Nhưng nhìn lại, ngày sinh nhật anh, chiếc áo em tặng anh cũng không mặc với lý do hơi dài, mỗi lần rủ anh đi chơi chỉ nhận được dòng tin nhắn: Anh bận! Hoặccứ biết thế. Em không đòi hỏi gì ở anh, chỉ đơn giản là một bức ảnh chung của hai đứa nhưng quá khó khăn. Em chỉ cần cái xác nhận bạn bè trên Facebook nhưng cũng không được, liệu lời anh nói anh công khai với mọi người em là người yêu anh ở chỗ nào thế? Những ngày anh đi chơi, em muốn đi cùng nhưng anh lại lý do rằng:" Anh bận không đưa em đi được, anh cũng nghĩ cho em chứ!" Anh nghĩ gì cho em thế, chàng trai? Dù chỉ là một cái tên trong danh bạ điện thoại cũng không có, em nên tin thế nào đây?
Cả một chặng đường em cùng anh bước, nhưng em nhận lại tất cả là sự im lặng và những lời trách móc: Tại sao em không như người khác? Là những lần so sánh, là những lần cần lắm bàn tay anh nhưng anh cũng gạt phắt, dù có khóc thì anh cũng quay đi chẳng cần ngoái nhìn. Và đến hôm nay, anh im lặng còn em vẫn nghĩ về lý do em và anh luôn không yên bình:
- Cho anh đi!
- Im lặng hoặc lắc đầu...
Và đến lúc này, em cũng im lặng vì em hiểu khi anh im lặng, em cũng vậy là chúng ta bắt đầu xa nhau từ đây. Em mong anh đợi chờ ngày em đủ khả năng độc lập, không phải là gánh nặng cho anh nhưng anh nói anh không đợi. Em muốn mình không còn ngây ngô vô tư để đủ tự tin làm một người vợ trưởng thành bên anh, cùng anh lo cho gia đình. Em cần anh nghĩ rằng: Em cũng là người con gái bình thường, chứ không phải lúc nào cũng mạnh mẽ, bỏ qua tất cả, chấp nhận mọi thứ để anh được thoải mái.
Có ai đó nói với em: Chẳng ai ích kỷ cả, em muốn anh ấy làm gì cho em nhưng anh ấy không làm được thì em cảm thấy như thế nào?
Em im lặng vì em đang hiểu chút gì đó về cảm xúc trong anh, nhưng thực sự chúng mình yêu nhau chỉ cần có thế hả anh? Duy trì hạnh phúc nó đi kèm với ham muốn cá nhân nhưng những thứ khác không quan trọng sao anh? Em chợt nhận ra, yêu anh em mạnh mẽ đến vậy. Em không khóc được hay tại cơn gió vô tình nào đó hong khô rồi?
Hà Nội, nắng gay gắt và thi thoảng dội lại cơn gió, lật ngược những chiếc lá vàng nằm im lìm trên mặt đất bỏng rát, em lại lang thang- điều mà anh ghét nhất. Nhưng hôm nay, chắc em không bị ai phàn nàn, cáu gắt, chắc em không thấy anh gắt gỏng nữa, phải không anh?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét