Thiet ke web

Em không cần anh nữa... Anh đi đi!

Em mệt, thực sự mệt nhoài rồi anh ạ. Bên anh nhưng sao em cô đơn quá, em tưởng chừng như lọt thỏm giữa dòng người, dòng đời hối hả xuôi ngược. Bên anh nhưng em không có hạnh phúc trọn vẹn. Có lẽ mình nên trả tự do cho nhau thôi. Dù không biết đến bao giờ con tim em mới thôi không thổn thức, nhói đau vì anh nữa, nhưng sẽ sớm thôi, sẽ có một ngày khi nghĩ về anh, về chuyện của hai ta em sẽ không còn cảm thấy đau lòng. Còn bây giờ, em không cần anh nữa... thực sự không cần nữa... Anh đi đi.

Có phải gương đã vỡ rồi thì sẽ không bao giờ lành lại được phải không anh? Cho dù em có cố hàn gắn như thế nào thì nó vẫn là một cái gương xấu xí, đầy những vết xước. Chuyện tình cảm cũng vậy, tình cảm của anh với em, tình cảm giữa hai ta, giờ cũng chỉ như chiếc gương đã vỡ. Người ta thường nói yêu nhau lắm, cắn nhau đau.

Có phải vì em đã yêu anh quá nhiều nên anh tự cho mình cái quyền làm tổn thương em hết lần này đến lần này đến lần khác. Có phải vì em đã sai khi để anh biết tình cảm của mình dành cho anh lớn như thế nào, nên anh nghĩ em sẽ không sống được khi không có anh phải không. Nhưng anh nhầm rồi, em thà lựa chọn cuộc sống không có anh còn hơn khi có anh nhưng em vẫn chịu đựng sự cô đơn đáng sợ ấy một mình.


Mình yêu nhau bao lâu rồi anh nhỉ? 2 năm 7 tháng 5 ngày. Nhưng mình chỉ được bên nhau 6 tháng, 2 năm rồi mình yêu xa. Mỗi lần giận nhau, nhớ nhau cũng chỉ được nhìn nhau qua màn hình máy tính. Động viên nhau cùng cố gắng, động viên nhau vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống. Em đã thực sự hạnh phúc vì mặc dù xa nhau về khoảng cách nhưng em vẫn luôn cảm nhận được tình yêu của anh dành cho em lớn đến nhường nào. Nhưng anh của giờ đây, đâu còn là anh của ngày xưa nữa.

Anh không còn muốn tâm sự với em mỗi ngày, anh muốn có nhiều thời gian hơn dành cho bạn bè, anh muốn có thể tự do tán tỉnh những cô gái khác. Vậy còn em, em là gì của anh. Tại sao anh có thời gian cho những người khác còn đối với em anh lại luôn bận rộn, bận đến mức không nhắn nổi cho nhau một lời hỏi han sao anh? Hết yêu rồi tại sao anh không nói thẳng ra, tại sao cứ phải tiếp tục mối quan hệ này, để rồi phải chịu đựng nhau, giày vò nhau đớn đau đến cào xé tâm can vậy. Anh nói anh muốn được tự do, anh nói anh mệt mỏi vì em không thông cảm cho anh, trách móc anh đủ điều... thì ra bấy lâu nay em cấm đoán, gò bó, làm phiền anh nhiều đến thế.




Nhưng nếu không phải vì anh bỏ mặc em, nếu không phải vì muốn anh quan tâm thì em đâu có như vậy. Em cũng là con gái mà, lại yêu xa nữa, anh có biết em đã tủi thân nhiều như thế nào không anh. Em đau anh có biết, em khóc anh có hay? Anh đã bao giờ tự hỏi rằng người yêu anh giờ này đang làm gì, cô ấy đang vui hay buồn, có đang nhớ anh như anh nhớ cô ấy không? Chắc là không rồi anh nhỉ. Sự chịu đựng của em đến giới hạn rồi, em không muốn tình cảm giữa 2 đứa rạn nứt, càng không muốn buông tay anh.

Em chỉ muốn thẳng thắn nói ra những suy nghĩ của mình, để 2 đứa hiểu nhau hơn, cố gắng vượt qua mọi khoảng cách. Nhưng nực cười thay, anh lại cho đó là phiền phức, anh buông tay em. Vậy mà em đã làm gì vậy chứ. Ngốc nghếch cầm điện thoại gọi cho anh, nhắn tin van nài anh quay lại, đừng bỏ rơi em, nhưng thứ em nhận về chỉ là sự im lặng đáng sợ từ nơi anh.




Vì anh bỏ em trước, vì anh vô tâm, nên em đã tự nhủ với lòng mình rằng em sẽ quên được anh, em sẽ không nhớ anh nữa, em cũng sẽ thôi không vì anh mà đau lòng. Càng không muốn níu kéo người không cần mình. Những ngày vắng anh, cuộc sống của em thật không dễ chịu chút nào. Nhưng khi em dần chấp nhận được rằng bên em không còn anh nữa, khi em đã cố gắng thuyết phục để bản thân thôi không níu kéo anh nữa, khi em quyết định từ bỏ thì anh lại muốn chúng mình quay lại.

Anh phá tan hàng rào yếu ớt mà em đã cố gắng dựng nên không thương tiếc. Là bởi em yếu lòng, là bởi em còn yêu anh nhiều nên em đã đồng ý. Nhưng em lại sai rồi, sai lầm nối tiếp sai lầm, đã sai lại càng thêm sai. Vết thương của em nó chưa lành lại đâu, sao anh có thể nhẫn tâm chà sát nó thêm một lần nữa. Quay lại với em nhưng anh vẫn vậy, vẫn bỏ mặc em với nỗi cô đơn vây kín, mấy ngày vẫn không 1 tin nhắn, không một cuộc gọi, anh nghĩ em đủ mạnh mẽ để không suy nghĩ lung tung không?


Tình cờ vào facebook anh, em thấy mình thật thảm hại, anh vẫn giấu em trò chuyện, tán tỉnh những cô gái khác. Đọc những lời yêu thương anh dành cho họ, nước mắt em vô thức lăn dài. Anh sẽ mãi mãi không bao giờ biết được em đã phải chịu đựng nỗi đau này như thế nào đâu. Em thấy mình bất lực, bất lực đến đáng thương. Đã vậy thì anh muốn quay lại với em làm gì? Anh như vậy có là nhẫn tâm với em quá không hả anh. Anh như vậy có xứng đáng với tình yêu của em hay không? Yêu chung thủy một người khó đến vậy sao anh? Cứ tiếp tục mối quan hệ này rồi em sẽ được gì? Có hạnh phúc hơn không hay lại bị giằng xé bởi những nghi ngờ, hờn giận ghen tuông không lối thoát.

Em mệt, thực sự mệt nhoài rồi anh ạ. Bên anh nhưng sao em cô đơn quá, em tưởng chừng như lọt thỏm giữa dòng người, dòng đời hối hả xuôi ngược. Bên anh nhưng em không có hạnh phúc trọn vẹn. Có lẽ mình nên trả tự do cho nhau thôi. Dù không biết đến bao giờ con tim em mới thôi không thổn thức, không nhói đau vì anh nữa, nhưng sẽ sớm thôi, sẽ có một ngày khi nghĩ về anh, về chuyện của hai ta em sẽ không còn cảm thấy đau lòng. Còn bây giờ, em không cần anh nữa... thực sự không cần nữa...Anh đi đi.
Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét