Thiet ke web

Cảm ơn cậu rất nhiều, mối tình đầu của tôi...

Tớ luôn cho rằng, tình chúng ta vẫn còn dang dở, như cái cách mà nó trở nên đẹp nhất. Chúng ta vẫn luôn hướng về nhau, chỉ là không đủ can đảm tiến thêm một bước để gần nhau hơn, không đủ tự tin bắt đầu lại từ một kết thúc. Tình đầu à, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã làm nên cái duyên chóng váng của chúng ta. Cảm ơn cậu vì đã cho tớ biết, tớ đã từng là cả thế giới của ai đó...

Ngày ấy, nếu cậu và tớ nhẫn nhịn hay kiên trì được, liệu giờ đây, tình ta có dài hơn, mặn nồng hơn, và phải chăng điểm đến sẽ là một lời cầu hôn chứ không phải là lời tỏ tình và kết thúc?

Vẫn là rất khó khăn khi nhắc đến mối tình đầu...

Cậu rất bình thường, nhưng lại luôn đặc biệt trong mắt tớ. Cậu thu hút tớ, cậu đối xử tốt với tớ, và cậu lạnh lùng cướp đi trái tim tớ. Chúng ta của ngày ấy, trong sáng và tinh khiết biết nhường nào. Dù sân trường có đông ra sao, tớ vẫn luôn tìm được cậu. Chiếc xe đạp của cậu, là vật đầu tiên tớ dáo dác kiếm tìm mỗi khi bước vào cổng trường. Nghe ai đó nhắc đến tên cậu, khóe miệng tớ bỗng chốc nhếch lên, nụ cười ấy bất giác đến và đi, hệt như cách cậu bước vào giấc mơ của tớ mỗi đêm tĩnh lặng. Là ánh mắt sợ hãi pha lẫn thẹn thùng khi chúng ta vô tình chạm mặt nhau, là nhịp đập loạn xạ của con tim khi cậu lướt qua trước mặt tớ,... Tớ đã từng thích cậu như thế đấy, cậu à...


Chúng ta đến với nhau qua những bức thư tay viết vội, qua những dòng tin nhắn chan chứa yêu thương. Ly trà sữa còn vương mùi nắng hạ. Biển chiều tà như hút trọn cát trắng về phía hoàng hôn. Tớ và cậu, đã từng cùng trải qua những khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc sống hết mình cho thế giới nhỏ của riêng ta, khoảnh khắc trao đi mà không nghĩ đến cái nhận lại...

Sóng biển khẽ khàng cuốn đi tên cậu và tớ trên cát, mang theo cả những rung động đầu đời của chúng ta. Thời gian trôi qua, chúng ta đều sẽ phải thay đổi. Tớ sẽ gặp gỡ những người khác và thích một ai đó như đã từng thích cậu. Tuy nhiên, những xúc cảm minh chứng cho tuổi trẻ đầy cố gắng và mạnh mẽ của tớ, những cái gật đầu không đong đếm, lo toan, liệu có khi nào trải qua lần nữa?


Tớ của hôm nay, luôn nuối tiếc vì đã không trân trọng những giây phút quý giá ấy, vì đã đánh mất cậu. Tớ luôn tự hỏi rằng sẽ có ai yêu tớ nhiều như cậu, để mỗi khi có người đến gõ cửa trái tim, tớ lại hững hờ đặt lên bàn cân mà so đo, tính toán. Nếu nói tớ đã quên cậu rồi, thì thật gượng ép và xót xa. Chỉ là tớ cất cậu vào một góc nhỏ của trái tim, để tớ luôn nhớ về quãng thời gian tươi đẹp của chúng ta, để tớ biết rằng vẫn có người luôn âm thầm ủng hộ tớ trên mọi nẻo đường của cuộc sống...

Tớ luôn cho rằng, tình chúng ta vẫn còn dang dở, như cái cách mà nó trở nên đẹp nhất. Chúng ta vẫn luôn hướng về nhau, chỉ là không đủ can đảm tiến thêm một bước để gần nhau hơn, không đủ tự tin bắt đầu lại từ một kết thúc. Tình đầu à, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã làm nên cái duyên chóng váng của chúng ta. Cảm ơn cậu vì đã cho tớ biết, tớ đã từng là cả thế giới của ai đó...
Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét