Thiet ke web

Nhiều ngày sau nữa, mình có gặp lại nhau không?

Em biết anh ghét con gái yếu đuối, ghét loại con gái tỏ ra yêu đuối nên em đã cố gắng, để bạn thân ko bi lụy trước mặt anh. Song, mọi thứ vẫn tệ. Anh, vẫn im lặng. Em, vẫn ko tha thứ cho bản thân, ko cho phép em một ngày nào bước chân vào cuộc đời anh nữa, mang cho anh những tổn thương mà đáng lẽ ra, em phải hứng chịu.

20 Tháng 5 2016 20:43


Mình bước qua nhau bằng những lời yêu thương, sự quan tâm và san sẻ, hạnh phúc và ngọt ngào...

Rồi 1 ngày...

Em tự tạo cho em mốt cái bóng, lại quá lớn, lại khiến chính bản thân em một ngày lại phải day dứt...

Mỗi lần anh up stt tâm trạng, em lại não lòng, biết mình không thể bên cạnh anh như lúc trước, không thể an ủi anh, cũng không thể mặt dày cầu xin anh sự tha thứ... Anh nhớ cô ấy, nhờ cái bóng mà do chính em tạo ra, mỗi lời nói, mỗi tâm trạng đều như vết dao khắc càng ngày càng sâu vào lòng em, khiến em ghi nhớ anh tường tận mọi thứ, dù em chỉ biết anh qua thế giới ảo này...

Em thật ngu ngốc, phải không? Em đã hỏi bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng chẳng có câu trả lời, song lại vẫn hỏi. Em phải làm sao? Làm sao để anh chấp nhận em.


Người ta nói, tình đầu là những kí ức khó phai mờ nhất trong đời người. Nhưng anh chẳng phải tình đầu của em, em lại càng ko phải tình đầu của anh nhưng sao em nhớ anh, da diết mà đau thương đến vậy...

mE biết anh ghét con gái yếu đuối, ghét loại con gái tỏ ra yêu đuối nên em đã cố gắng, để bạn thân ko bi lụy trước mặt anh. Song, mọi thứ vẫn tệ. Anh, vẫn im lặng. Em, vẫn ko tha thứ cho bản thân, không cho phép em một ngày nào bước chân vào cuộc đời anh nữa, mang cho anh những tổn thương mà đáng lẽ ra, em phải hứng chịu.


Một con nhóc 17 tuổi như em chắc chưa hiểu hết cuộc đời, cũng mạo muội gọi thứ tình cảm mà anh dành cả sự im lặng để khinh bỉ là tình yêu. Phải, e mthừa nhận, đã quen người khác, cũng từ miệng em nói ra hai chữ yêu thương người khác. Cũng từ miệng em nói ra hai chữ yêu thương anh. Làm sao em dám gọi đó là tình yêu trước mặt anh. Nhưng em lại càng thừa nhận, những lúc anh quan tâm em, em đều rất vui. Những lúc anh nghe lời em ko đi chơi với bạn, em rất vui. Anh lo cho em, em cũng rất vui. Nhưng dưới một con người khác, một cái tên khác, anh mới có thể đối xử với em như v...

Phải, em thừa nhận, em rất đáng khinh bỉ, rất đáng loại xấu xa, rất đáng bị gọi là kẻ lừa đảo, rất đáng nhận được từ anh, sự im lặng đến đáng sợ.

Bao giờ thì chúng mình có thể hiểu nhau hả anh? Rất nhiều năm về sau, có lẽ sẽ là rất, rất lâu nữa, nhưng em vẫn muốn gặp anh, anh à. Lúc ấy, chắc anh và em đã là hai người mang hai quốc tịch khác nhau rồi, có lẽ, cũng là lúc anh cũng đã tìm được hạnh phúc cuối cùng...cô gái đó sẽ rất may mắn, em biết...Em muốn, gặp lại anh, không phải để yêu và được yêu bởi anh nữa....với cái tên đó... Cũng không phải để bỏ cả thế giới mà chạy đến bên anh như một thời em từng mơ nữa. Chỉ là, có một người, trong thâm tâm, đến mãi về sau này, có lẽ, em vẫn sẽ bận lòng vì người đó, là anh...


Những ngày này, đêm về hiu hắt, em lại nhớ về anh. Anh và em, chúng ta cũng chỉ là những mảnh nhân loại nhỏ bé, có duyên gặp nhau giữa hàng tỷ con người, có may mắn được bước đi bên nhau trải qua những tháng này tuổi trẻ, chỉ tiếc, mối duyên đứt đoạn, hai mảnh nhân loại lại trôi dạt về bên lề cuộc sống của nhau, không còn mối liên quan, cũng ko còn bất cứ mối bận tâm nào khác.

E đã nói sẽ ko bỏ anh, sau này về nhận mẹ a làm dâu, nhận anh làm người e nguyện gắn bó cả đời, anh còn nhớ không? Còn bận lòng về em không? Em tự hỏi, rồi cũng cười buồn, tự trả lời. Một người lý trí như anh, chắc có lẽ luôn biết cách làm thế nào là tốt nhất cho mình. Em hiểu. Em cũng từng cố gắng sống thật mạnh mẽ như anh, từng cố gạt anh ra khỏi thế giới của em, từng khiến bản thân thật bận rộn để không còn khoảng trống cho những suy nghĩ về anh len lỏi vào tâm thức của em nữa, nhưng tất cả đều vô dụng, càng cố gắng, em lại càng thấy mình yếu mềm... Ngày ngày chia sẻ, ngày ngày đều viết lên đôi dòng tâm sự rồi lại để chế độ riêng mình tôi, là vì e muốn a biết e đang sống thế nào, đang có tâm sự ra sao, đang nhớ anh, đang cần anh an ủi, vỗ về...

Em sợ nhất lúc anh im lặng, lúc anh chỉ trả lời em vỏn vẹn một chữ... em sợ nhất lúc anh mặc kệ em làm mọi thứ....em sợ nhật một ngày a sẽ chẳng còn nghĩ tới em nữa... Chuyện gì đến sẽ đến, em làm sao có thể lừa dối anh cả đời....

Rất nhiều ngày nữa, tháng nữa, năm nữa, có kiếp sau nữa, en vẫn muốn một lần gặp anh..."
Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét