Có ai muốn làm người thứ 3, có ai muốn chen chân vào phá hạnh phúc gia đình người khác, không ai muốn cả. Đó là do duyên phận, họ gặp được người họ cho là cả thế giới. Mọi người luôn sỉ vả người thứ 3, nhưng có ai hiểu được trong lòng họ luôn đau, cắn rứt bản thân. Họ chấp nhận yêu, yêu bằng cả trái tim, tình yêu của họ không cần ai biết, không cần công nhận, chỉ họ và người ấy biết. "Một mối quan hệ mập mờ, chỉ anh biết em biết, mọi người không biết".
Yêu thì không có tội, con tim lấn áp lý trí. Người thứ 3 đáng thương hay đáng trách? Họ đang yêu, họ gặp được người họ đang tìm kiếm.
Có ai muốn làm người thứ 3, có ai muốn chen chân vào phá hạnh phúc gia đình người khác, không ai muốn cả. Đó là do duyên phận, họ gặp được người họ cho là cả thế giới. Mọi người luôn sỉ vả người thứ 3, nhưng có ai hiểu được trong lòng họ luôn đau, cắn rứt bản thân. Họ chấp nhận yêu, yêu bằng cả trái tim, tình yêu của họ không cần ai biết, không cần công nhận, chỉ họ và người ấy biết. "Một mối quan hệ mập mờ, chỉ anh biết em biết, mọi người không biết".
Có ai muốn mình là người thứ ba đâu?... |
Một cô gái 25 tuổi, hướng dẫn viên du lịch, chưa từng biết yêu là gì, gặp gỡ người đàn ông ấy trong lúc dẫn tour, người đàn ông lịch lãm, chững chạc. Chỉ thoáng qua thôi, hai người đã cảm nhận được nhịp đập con tim. Họ có những buổi hẹn hò cafe, ăn uống, cả hai cảm nhận được hạnh phúc khi ở gần nhau, họ cảm thấy rất quen thuộc. Lâu dần, tình yêu của họ sâu đậm, cảm giác không thể thiếu nhau được.
Một thời gian sau, cô gái biết được người đàn ông này đã có vợ và một con gái 2 tuổi. Cô quyết định chia tay, mặc dù trong lòng vẫn rất yêu, vì cô không muốn phá vỡ một gia đình. Người yêu của cô không đồng ý, anh nói không thể sống thiếu cô được, cô là mạng sống của anh. Thế là, anh đưa cô về ở tại căn hộ chung cư riêng của anh, thình thoảng anh tới, ở bên cô, những lần anh ngủ lại, vì công việc của anh có thể đi công tác nhiều ngày.
Anh và cô sống với nhau như vợ chồng, anh lo lắng cho cô, và cô cũng thế. Cuộc sống của cả hai rất vui vẻ, hạnh phúc. Anh nói với cô anh đã lấy vợ được 5 năm, cả hai quen biết rồi yêu nhau mới kết hôn, cuộc sống vợ chồng không vui vẻ, vì anh và vợ hay cãi nhau. Khi ở bên cô anh thấy mình trẻ ra, sống vui hơn, tự do hơn.
Họ sống với nhau khoảng 2 năm, vợ và mẹ anh biết được, họ bắt buộc cô phải chia tay và bỏ đi nơi khác. Họ cho rằng cô không yêu anh, cô chỉ vì anh có tiền, có địa vị. Cô im lặng, để mặc họ sỉ vả, la mắng, cô không nói được lời nào vì cô biết mình có lỗi. Nhưng cô yêu anh, người đàn ông có vợ. Yêu là sai sao? Cô chỉ đến chậm hơn người ta, cô là người đến sau.
Cô biến mất, anh tìm cô, anh buồn bã nhiều, rồi anh bị ốm phải nhập viện. Thế là vợ anh tìm cô, bảo cô về lại, cô có thể sống chung với anh ấy, nhưng với điều kiện anh ấy không được ly hôn, và cô không được phép mang thai con của anh. Cô chấp nhận vì cô yêu anh và anh cũng yêu cô. Cô không cho anh biết điều kiện của vợ anh, anh vẫn yêu cô, đối với cô thế là đủ. Anh ở bên cô, cuối tuần thì về nhà thăm con.
Cô sống thế đấy, cũng có niềm vui, cũng có nỗi buồn, chúng đan xen lẫn nhau. Nhiều khi cô cũng ghen với vợ con anh, nhưng cô không để anh biết, vì cô biết bản thân không có tư cách ghen, vì cô là người thứ 3.
Anh yêu cô, anh muốn thật sự làm chồng cô, nhưng vợ anh không ly hôn. Vợ anh luôn cho rằng cô đến với anh chỉ vì tiền. Cô không cần giải thích, cũng không cần chứng minh điều gì, chỉ cần anh hiểu thôi. Cô yêu anh, chỉ thế thôi.
Vợ anh cũng yêu anh, cô luôn níu kéo chồng quay lại, bằng cách lấy con gái ra, con muốn này, con muốn nọ. Anh thương con, nhưng anh không còn yêu vợ nữa. Anh sống với cô vì trách nhiệm. Không ai kết hôn rồi muốn ly hôn, vợ anh cũng vậy, nhưng sống thế hạnh phúc không, vui không, hay chỉ làm cả 3 đau khổ.
Tình yêu có cần phân biệt đúng hay sai không? Yêu thì yêu thôi, cuộc sống ngắn ngủi lắm, sống thật đi.
Hai người yêu nhau, kết hôn thì sao, sống chung thì biết là không hợp, không hạnh phúc, nhưng họ vẫn sống vì con thôi. Có ai can đảm yêu, hy sinh vì người mình yêu không?
Phức tạp thế đấy, đến trước hay đến sau, tạo hóa như vậy.
Không phải người thứ 3 nào cũng đáng trách, có nhiều người đáng thương lắm.
Tĩnh tâm lại suy nghĩ lại...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét