Thiet ke web

Tạm biệt thời sinh viên của tôi...

Tất cả chúng ta, tôi và bạn vẫn phải nói lời tạm biệt dù lòng còn bao điều chưa nói, vẫn phải lớn lên mặc dù vẫn muốn làm trẻ con mãi mãi, và vẫn phải "dấn thân" dù ta chưa sẵn sàng. Giảng đường, lớp học, nơi có bạn và tôi, có tất cả chúng ta giờ đây sẽ còn lại là tiếng gọi xa xăm và bao lời ngập ngừng chưa nói hết. Hôm qua chúng ta chia tay nhau, bồi hồi khi đưa tay ngạt giọt nước mắt chào tất cả, để bắt đầu những dự định, ước mơ của riêng mình. Nhưng sao trong ta thấy nghẹn ngào!

Sáng ngủ dậy, như mọi hôm tôi vơ vơ cặp kính vội vàng, lật đật để chuẩn bị đi học như bao ngày. Đứng lặng thinh một lúc chợt nhớ " À mà, hôm qua là buổi học cuối cùng rồi nhỉ". Nước mắt tự dưng lại rơi, ngồi sụp xuống đất và khóc vỡ òa như đứa trẻ lên ba. Bốn năm, ôi! Bốn năm trôi qua nhanh như thế vậy sao? Và tôi cũng không còn là sinh viên nữa!

Hụt hẫng quá.

Tạm biệt thời sinh viên của tôi...
Ngày hôm qua, ngày mà bạn và tôi nhìn nhau ánh mắt có điều gì luyến tiếc, tôi như muốn ôm trầm bạn và nói rằng " Mai tao và mày không được ngồi cùng bàn nữa đâu, cũng chẳng còn nhờ nhau điểm danh hộ khi đi học muộn, rồi gọi nhau í ới mua đồ ăn vặt, mày cũng chẳng còn được tao ôm mày sau lưng khi mày đèo tao đi học nữa đâu, rồi khi tan học lại hẹn hò nhau ở những góc phố quen của Hà Nội nữa. Mày có nhớ không? Có thấy nước mắt rơi không?"

Chúng ta vẫn phải lớn dù chúng ta chưa sẵn sàng, tôi hiểu câu nói đó, nhưng sao mãi mãi mà vẫn không thể làm quen được với nó. Ngày hôm qua, bạn đã hát cho tôi nghe, nhìn vào ánh mắt của tôi, đôi tay bạn đung đưa như nhắn nhủ rằng" đừng quên tao mày nhé" tao đánh mày một cái thật đau và nói " nhớ thương gì mày"Rồi nước mắt rơi, ta lấy tay che nước mắt cho nhau khỏi thẹn thùng.


Ai mang dùm chúng tôi thời gian quay trở lại? Ai mang dùm vòng tay thầy cô quay về giảng đường hôm nay? Ai gọi dùm lũ bạn về đây để cùng nhau tiếp tục thời sinh viên?

Rồi một năm, hai năm, năm năm,... mười năm và lâu hơn nữa tôi – bạn gặp nhau chúng ta mỗi người mỗi công việc khác nhau. Có người nghề nghiệp ổn định, người vẫn hoang mang với cuộc sống khi chưa có bến đỗ... lúc đó vẫn cứ nhìn nhau như ngày xưa, vẫn cứ ôm nhau thật chặt và cười bạn nhé!

Vẫy tay chào nhau nhé! Chào thầy, chào cô, chào bạn, chào tôi, chào giảng đường nơi ấy. Dù còn bao lời chưa nói, nhưng khi nhìn vào mắt bạn, tôi hiểu.


Tôi chúc và mong bạn thành công trên con đường bạn chọn, chúc bạn đạt được ước mơ của mình, hạnh phúc và luôn cười như khi chúng ta bên nhau.

Đừng quên nhau!

Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét