Thiet ke web

Nhớ nốt một lần rồi quên...

Tôi không muốn biện minh cho sự tàn nhẫn của mình khi chủ động buông tay vì thực sự, tôi đã làm cậu ấy ngẩn ngơ và đau biết nhường nào khi bỏ cuộc trước. Tôi đã quá cứng nhắc, nhưng giờ lại không hối hận. Tuổi trẻ là để yêu, tôi chọn tình yêu tự do hơn là những giới hạn chật hẹp mà người yêu đặt ra. Thử hỏi, người có yêu mình hay chỉ yêu người?

Viết cho mùa thương nhớ cũ...

Tôi ngồi gõ những dòng này trong một góc nhỏ của quán cà phê cũ, có tôi và chiếc laptop nằm bất động cạnh ly capuchino nóng rực, hương ca cao tỏa ra ngào ngạt và bao trọn lấy không gian lành lạnh vì sương đêm. 21h00 rồi còn gì, tôi đã ngồi đây suốt từ chiều, cô phục vụ chốc chốc lại quay đầu sang "Cháu uống gì?". Chần chừ mãi tôi mới buộc miệng gọi cho xong thứ nước uống mà chẳng bao giờ tôi nghĩ mình sẽ thích này – Capuchino quá ngọt, quá buồn.

Ánh sáng yếu ớt của quán cà phê không đủ cho tôi nhìn rõ có bóng dáng nào thân quen cũng đến đây tìm kỉ niệm như mình không. Tôi chép miệng, đó chỉ là chuyện viển vông!

Nhớ nốt một lần rồi quên...
Nhớ nốt một lần rồi quên...
Đèn đường vàng vọt hắt vào nhè nhẹ, những giọt mưa ánh vàng cố bám lấy chiếc cửa gương, Một, hai, ba giây rồi trượt dài, nhỏ giọt đều đặn. Tôi thấy buồn gì đâu! Một mình tôi ê chề trong ngày mưa chưa đủ. Tất cả như cộng hưởng lại để trêu tức lòng tôi ư? Mặc kệ, coi như đây là lần cuối cùng tôi nhắc đến Quân trong nỗi nhớ của mình!

Tôi không nghĩ những ngày cuối cùng tôi ở nơi này lại buồn chán và tẻ nhạt như vậy! Ngày xưa, hai đứa cố để lại thật nhiều kỉ niệm ở những nơi mình từng đi qua. Tôi giờ đây lại thấy tim mình bị bóp chặt mỗi khi lướt qua một hàng cây, một chiếc ghế đá, một quán cũ, bởi dường như, mọi thứ đều nằm trọn trong những kỉ niệm của hai người.

Có một người luôn gọi cà phê đen không đường không đá, và gọi cà phê sữa cho tôi. Đó là thói quen cố hữu của cả hai mỗi khi vào quán. Khi mà ở thành phố này, người ta vào quán chỉ để tụ tập bạn bè, uống vội ly nước rồi hối hả cuốn vào những cuồng quay của cuộc sống thường nhật thì tôi và cậu ấy lại lựa chọn một góc yên tĩnh để ngồi suốt buổi. Chốc chốc tôi lại ngẩng đầu lên buông mấy ý tưởng văn chương lãng xẹt, chốc chốc lại biết cậu ấy đang ngồi nhìn tôi như một sinh vật lạ rồi cười khì khì.


Thế đó, rồi mỗi đứa một chuyện, tôi hì hục tẩy tẩy xóa xóa với các tấm vẽ chibi của mình, có khi lại lẩn thẩn viết vài câu ngộ nghĩnh vào sổ tay, có khi chỉ là câu thơ khi hoa sữa len vào quán cũ, có khi tôi viết về cậu ấy. Còn Quân, khi thì chau mày với những bài toán khó, khi thì hứng thú kể về những trò games này nọ hay nghiêng đầu với khối rubik trên tay. Tất cả những gì của cậu ấy, dù đơn giản, nhưng luôn khiến tôi cảm thấy rung động.

Hình như nỗi sợ lớn nhất của tôi lúc này là sợ chạm mặt những kỉ niệm. Và hiện tại, đúng thực là tôi đang sợ.

Chiều nay cũng mưa như ngày đầu tiên mà tôi gặp cậu ấy. Nhưng chiều nay lại không vội vã và xe bus cũng không chật ních người như buổi chiều định mệnh 17 tháng 2 ngày trước.

Người ta bảo nếu gặp một người xa lạ ba lần trong một khoảng thời gian ngắn thì đó là định mệnh. Tôi gặp cậu ấy đúng ba lần trong chưa đầy 24 tiếng trước khi cả hai nói chuyện. Lần đầu tiên là trên xe bus, chẳng có gì đặc biệt, cậu ta đeo headphone nghe nhạc còn tôi thì cau có giữa biển người chen lấn giờ tan ca cuối ngày. Sáng hôm sau cậu ta lướt qua tôi ở hành lang trước lớp học, và trưa hôm đó là tại căng tin tôi mới giật mình nhận ra và tự hỏi, sao cậu ta cứ xuất hiện trước mắt mình!


Và lần đầu tiên nói chuyện với nhau là ở thư viện trường khi tôi lúi cúi tìm cuốn sách mà cậu ấy đang cầm! Thế là từ đó, bỗng dưng quen nhau, bỗng dưng hợp cạ khi nói chuyện về những cuốn sách, và bỗng dưng ghiền cafe ở quan cũ mỗi chiều chiều cùng nhau. Hình như đâu phải ngẫu nhiên mà tôi chấp nhận lời tỏ tình đó 16 tháng 5 ngày trước!

Giờ đây,

Tôi, như một kẻ cô đơn đang ngồi một chỗ để cố tìm lại những ngày đã mất thông qua một nỗi nhớ âu đã quá cũ kĩ so với mối tình đã trôi tuột lâu rồi.

Tự hỏi tôi đã nói lời đã chia tay như thế nào mà sau mối tình đó tim mình lại đau đến vậy!

Tôi không muốn biện minh cho sự tàn nhẫn của mình khi chủ động buông tay vì thực sự, tôi đã làm cậu ấy ngẩn ngơ và đau biết nhường nào khi bỏ cuộc trước. Tôi đã quá cứng nhắc, nhưng giờ lại không hối hận. Tuổi trẻ là để yêu, tôi chọn tình yêu tự do hơn là những giới hạn chật hẹp mà người yêu đặt ra. Thử hỏi, người có yêu mình hay chỉ yêu người?

Tôi mâu thuẫn thật đó, ngồi kể tội người cũ nhưng lại nhớ thương đến lạ lùng!

Chỉ là tôi (và những cô gái như tôi) luôn bị rung động trước một chàng trai tài giỏi và bản lĩnh (như Quân).

23h00

"Cháu ơi, quán đóng cửa."

Facebook hiện dòng tâm trạng: Nhớ cho hết một lần rồi quên!

Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét