Thiet ke web

Ngày xưa em cứ tin, chỉ cần yêu là sẽ được đáp lại...

Anh đi để lại trong em bao nỗi nhớ. Những con đường, những góc phố em đi qua, em đều thấy bóng dáng anh. Em sợ nhất là màn đêm về chỉ còn lại em với nỗi hiu quạnh, nhớ anh đến từng phút giây. Em nhớ lắm, nụ cười, dáng đi, giọng nói anh.Tất cả đều khắc sâu trong trí nhớ em. Để rồi khi tình cờ gặp lại, anh nhìn em như người xa lạ. Anh có biết lúc ấy em buồn nhiều lắm không? Em không biết mình đã làm gì cho anh phải ghét em như thế. Hình như em sai rồi. Em sai vì thích anh quá nhiều.

Cái nắng mùa hạ gay gắt, chói chang khiến vạn vật như sắp bốc hỏa. Ngại đi ra đường ngay lúc này, em nằm ở nhà hồi tưởng lại quãng thời gian gặp anh. Em đã không dám nhìn thẳng vào mắt anh dù ánh mắt đó em nhớ rõ từng nét. Em nhận ra lúc em nghĩ về anh nhiều hơn thường ngày cũng là lúc cuộc sống của mình bỗng trở nên lấp lánh tựa như một cái cây khô héo được những trận mưa rào tưới xuống. Từng chiếc lá, từng gốc rễ,từng bông hoa phủ lên màu sắc tươi tắn.

Em đã trải qua những ngày mưa, đi qua những ngày nắng, qua bao nhiêu con đường,bao con phố từ xa lạ đến thân quen nhưng chưa lần nào dám bước qua lối nhỏ vào tim anh. Ở nơi đó, em chỉ đứng nhìn rồi lặng lẽ quay về. Không phải vì em không đến mà vì anh không cho em cơ hội để bước vào.

Ngày xưa em cứ tin, chỉ cần yêu là sẽ được đáp lại...
Dưới bóng cây bằng lăng, em đếm từng cánh hoa. Bao nhiêu cánh là bấy nhiêu lần em thích anh. Em muốn níu giữ lấy anh nhưng không thể. Mùi vị ấm áp của tình yêu đầu lan tỏa. Mùi vị đó khiến em không giây phút nào là không nghĩ đến. Hóa ra thiên đường chẳng phải là vọng tưởng, mà là những khoảnh khắc em nhìn thấy anh cười. Nụ cười rạng rỡ trong nắng hè.

Em từng mơ được một lần nói chuyện với anh, được cùng anh lắng nghe những bản tình ca Westlife. Nhưng em càng muốn đến gần anh lại càng tránh xa. Vì tận sâu trong đáy lòng anh, em không hề tồn tại. Em chỉ đứng từ xa,muốn dang tay đón lấy nhưng cái mà emnhận lại chỉ là sự vô tâm từ anh. Chắc chẳng bao giờ anh biết được tình cảm của em dành cho anh nhiều đến thế nào đâu. Làm sao để em có thể nói ra tình cảm của lòng mình đây? "Em thích anh, thật lòng!" Em chỉ hy vọng một ngày nào đó anh sẽ hiểu. Nhưng ngày đó... bao giờ...

Anh giống như cơn gió nhẹ nhàng thổi tới, thắp sáng khu vườn hạnh phúc và vui vẻ của riêng em.Là một nơi mà bầu không khí thật tươi mới và trong lành. Anh mang đến em cảm giác an nhiên. Em đã có một giấc mộng đẹp cùng theo cơn gió nhẹ nhàng bay bổng. Là một nơi tràn ngập ánh nắng rực rỡ. Em đã trải qua cảm giác tình yêu mà trong tim em thật nhẹ nhàng phơi phới. Rồi khi giấc mơ tan, em và anh lại trở về hai đường thẳng song song.


"Chiếc lá tình yêu" làm sao để cất cánh? Một mình em lang thang. Cũng một mình em tâm sự nỗi cô đơn trong lòng mình.Trái tim lại bay đến nơi nào rồi. Chính bản thân em cũng không nhìn thấy. Em nghĩ chẳng bao giờ em có được anh. Đôi mắt vô tình khiến em thấy có điều gì đó đã tan vỡ rồi. Tan vỡ thật rồi. Em ngồi xếp lại những mảnh vụn của ký ức,giấu cho riêng em. Có phải em không có đủ dũng khí để nói ra hay có những điều không thể nói? Vượt qua tình bạn nhưng chưa đến tình yêu. Rốt cuộc em có nên khóc hay không?

Hơn một năm chúng ta quen nhau nhưng số lần trò chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay. Em đã xa anh một tháng sáu ngày. Anh đi để lại trong em bao nỗi nhớ. Những con đường, những góc phố em đi qua, em đều thấy bóng dáng anh. Em sợ nhất là màn đêm về chỉ còn lại em với nỗi hiu quạnh, nhớ anh đến từng phút giây. Em nhớ lắm, nụ cười, dáng đi, giọng nói anh.Tất cả đều khắc sâu trong trí nhớ em. Để rồi khi tình cờ gặp lại, anh nhìn em như người xa lạ. Anh có biết lúc ấy em buồn nhiều lắm không? Em không biết mình đã làm gì cho anh phải ghét em như thế. Hình như em sai rồi. Em sai vì thích anh quá nhiều.

Ngày xưa em đã tin vào tình yêu cổ tích, chỉ cần yêu là sẽ được đáp lại. Bây giờ thì em không tin nữa dù cho em không thể thôi khóc.Nếu có ai đó vẽ được một đôi mắt không rơi lệ thì hay biết mấy.Vẻ đẹp sẽ tồn tại vĩnh viễn và những nụ cười luôn nở trên môi. Hồng trần vốn nhiều gian truân,không ai trong đời mà không một lần khóc. Chỉ cần anh hạnh phúc, em đã mãn nguyện rồi.

Ngày có khi nắng, khi mưa. Dòng đời có khi phong ba bão tố,có khi trời yên biển lặng nhưng tình cảm của em dành trao anh vẫn như thế. Nụ hoa tím biếc mỏng manh.Bằng lăng rồi cũngsẽ héo tàn khi mùa hè đi qua. Riêng em ở lại. Có cách nào níu giữ mùa hè,níu giữ những năm tháng êm đềm bên anh không? Em cố giữ lấy anh nhưng bàn tay cứ tuột dần rồi mất hút.

Bây giờ em đã hiểu tâm trạng khi chia ly. Chỉ có mình emnhẹ nhàng đứng vẫy tay, chào tạm biệt ngày hôm qua. Gió thổi bay đi, hạnh phúc bay mất rồi. Giống như hoa bồ công anh.Người đã đi sẽ không bao giờ trở về. Cuộc đời rộng bao la. Em lạc lõng giữa dòng người nhộn nhịp, muốn tìm một ánh mắt quen, một bờ môi ấm,muốn tìm một chốn bình yên để chôn vùi kỷ niệm.Vòng tay đó hẳn là rất ấm áp nhưng vẫn phải rời xa.

Không biết làm sao em không viết ra kết cục cho mối tình thầm kín của mình để vẻ đẹp nuối tiếc dừng lại ở đây – ngay tại phút giây em bắt gặp anh sánh vai cùng người khác. Ừ thì, em yêu đơn phương mà, làm sao trách anh được. Em cười mà cảm thấy hoang mang, khóc mà vẫn thấy đau lòng. Rốt cuộc người ra đi là em hay anh?Làm sao tớ có thể quay lưng mà vẫn giữ được ký ức đẹp.Yêu như thế nào mới được hạnh phúc đây?Ai có thể được tình yêu vữa lãng mạn lại không quá đam mê. Em càng cố gắng xích lại gần anh thì anh lại càng thờ ơ, xem em như người vô hình. Emphải làm sao để hạnh phúc đây?

Ngày tắt nắng.Mưa khuất lấp cả đất trời. Em ngồi hàng giờ trước hiên nhà,từng giọt bong bóng mưa thi nhau rơi xuống vỡ tan giống như cảm giác của em lúc này, buồn và nhớ anh vô cùng. Đêm vừa buông.Ngàn vì sao trên trời cao lung linh tỏa sáng. Em muốn mình là một trong những ngôi sao đó để được gần bên anh, mãi mãi. Nhưng em tìm hoài mà không thấy.Phải đi qua bao nhiêu năm ánh sáng để đến được nơi chốn của anh?

Trên con đường xa tít tắp kia, em mong sao ở một ngã rẽ, anh ngừng bước và ngoảnh lại nhìn về phía em dù chỉ một lần.Điều ước nhỏ nhoi thôi mà sao không bao giờ thành hiện thực. Nhưng em vẫn phải cảm ơn anh vì đã cho em hiểu thế nào là một tình yêu đích thực. Là yêu thương lẫn lo lắng, là vỗ về lẫn cứng rắn, là tin yêu lẫn trách nhiệm. Em luôn thấy bình yên khi ở bên anh.Những lúc buồn chán và tuyệt vọng nhất, cũng chính anh đã đem niềm tin và sự vui vẻ trở lại trong con người em. Nụ cười của anh là nụ cười đẹp nhất mà em từng thấy. Là nụ cười vực em dậy sau thất bại, là nụ cười dạy em phải cố gắng,là nụ cười chân thành không bao giờ chê trách em, là nụ cười khiến em vu vơ vui, vu vơ nhớ.


Nhưng cuối cùng anh chỉ xem em là một người bạn...

Em không biết nên tiếp tục hay dừng lại,nên giữ lấy yêu thương không dám nói hay bỏ lại tất cả sau lưng?

Cuộc sống có quá nhiều lựa chọn. Có người chọn niềm vui, có người chọn tiền bạc, riêng em, em chọn hạnh phúc giản đơn khi biết rằng anh sống tốt và vui vẻ.Đó cũng là yêu.

Dù cho anh không cần em, không thể nhớ về em mỗi ngày như em vẫn thường làm thì em vẫn sẽ là bông hoa dại nở rộ trên con đường anh đi mặc kệ anh có thèm ngắn nhìn nó hay không. Em vẫn lặng lẽ nở hoa, lặng lẽ nhung nhớ, âm thầm chúc phúc cho anh. Thế là đủ rồi, em chỉ cần có thế thôi.

Đã đến lúc em buông tay rồi, đúng không?Nhưng buông tay không có nghĩa là quên đi mà là khắc sâu một phần hoài niệm trong tim để mai này khi nhớ lại em sẽ mỉm cười vì đã từng yêu sâu đậm một người là như thế nào.

Hai chúng ta cách nhau bao lâu rồi nhỉ? Em muốn hỏi giờ anh đang ở đâu nhưng em biết mình không nên buồn nữa. Chỉ mong người còn mãi, tình còn dài là emkhông gì hối tiếc. Em không muốn quay lại, em cũng không dám quay lại vì em biết mình đi đến cuối con đường nhưng khi em vừa quay người bước đi nước mắt bỗng dưng rơi. Đau lắm, anh biết không? Em không muốn nghĩ đến nữa, em cũng không dám nghĩ đến vì anhchỉ là một giấc mộng dài vô tận.

Thời gian đã đi qua, tình yêu cũng đi qua, chỉ còn mình em đối mặt với nỗi đau.Khi hồi ức chấm dứt, và khi chờ đợi cũng không còn, chỉ còn mình em đi hết con đường này. Em không muốn nhớ đến anh, em cũng không dám nhớ đến anh nhưng nỗi tương tư cứ kéo dài mãi đến chân trời. Gặp được anh trong kiếp này là điều tuyệt vời nhất đối với em.

Mùa hè trôi qua rồi những mùa hè khác nối tiếp. Phượng nở rồi phượng tàn. Mưa đến rồi mưa đi. Đau thương rồi hạnh phúc. Cứ để một mình em đau, một mình em buồn, cũng một mình em tận hưởng niềm hạnh phúc ảo đó.

Em không muốn kết thúc câu chuyện của mình ở đây nhưng em nên ngừng bút. Yêu thương mùa hè, em sẽ giữ lại làm niềm vui những lúc đơn côi và nếu có ngày anh tình cờ đọc được, xin anh cũng đừng bận tâm. Hãy để em thích anh thôi, không cần anh phải đáp lại. Vì hạnh phúc là cho đi mà.

Anh hãy bay đi, đi đến nơi mà anh muốn đến. Em sẽ không làm "phiền" giấc mơ của anh nữa. Khi nào anh mỏi mệt hay khổ đau, hãy trở về tìm em nhé, để mùa hè đó mãi là thiên đường trong em.

Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét