Thiet ke web

Giờ em mới biết, yêu xa thật lắm trái ngang...

Không hợp nhau cớ gì lại có thể yêu xa hả anh? Mình đến với nhau chẳng phải vì đồng điệu hai tâm hồn hay sao? Là em có lỗi với anh, hay anh không còn thương em nữa? Bây giờ, mỗi khi nhớ anh, em chỉ còn biết ôm ấp kỉ niệm. Mình dường như chỉ nói chuyện với nhau bàn phím máy tính. Chính vì thế, em vẫn cố nhớ nhung, ôm ấp giọng nói trầm ấm của anh phía bên kia điện thoại. Anh nói yêu em, anh chúc em ngủ ngon...

Em còn nhớ tháng 8 năm ấy, mình giao nhau trong đời. Giữa thế gian rộng lớn phồn tạp hơn 7 tỉ con người này, ta thế nào lại gặp được nhau

Ừ thì là "gặp". Tình yêu đến một cách giản đơn qua màn hình máy tính, chưa từng có một cái ôm, chưa từng trao một nụ hôn. Chẳng hay là quá dễ dàng, nên khúc chia ly mới nhẹ nhàng, tựa gió thoảng qua như vậy?


Ta đến với nhau vì cùng chung cảm nhận, chung suy nghĩ. Qua từng trang blog, ta hiểu nhau hơn, tình cảm theo đó cũng lớn dần.

Em chẳng biết ấn tượng của mình đối với anh thế nào. Một con bé 19 tóc ngắn hay than thở? Một "sinh vật" luôn tỏ ra mình nhỏ bé và cô đơn qua từng trang chữ?

Còn em, anh đối với em dường như là một vệt ký ức quá sâu đậm mà có lẽ cả cuộc đời cũng sẽ chẳng bao giờ có thể mờ phai, ngay cả sau này, khi đã có một bến bờ khác.

Một chàng trai 23, đang còn là sinh viên, đeo kính.

Một chàng trai coi việc đọc sách là một phần cuộc sống.

Một chàng trai có thể rơi nước mắt nếu nhìn thấy chú cún cưng bị bỏ rơi nơi vệ đường.

Một chàng trai đem cả ruột gan mình lên từng trang blog.

Một chàng trai cũng cô đơn như em.


Em không dám nhớ lại mình tan vỡ vì cái gì. Một điều duy nhất luôn vẩn vơ trong tâm trí, mà em không còn cách nào để trốn tránh, đó là câu nói cuối cùng của anh: "mình không hợp nhau, xin lỗi em."

Không hợp nhau cớ gì lại có thể yêu xa hả anh? Mình đến với nhau chẳng phải vì đồng điệu hai tâm hồn hay sao? Là em có lỗi với anh, hay anh không còn thương em nữa?

Bây giờ, mỗi khi nhớ anh, em chỉ còn biết ôm ấp kỉ niệm. Mình dường như chỉ nói chuyện với nhau bàn phím máy tính. Chính vì thế, em vẫn cố nhớ nhung, ôm ấp giọng nói trầm ấm của anh phía bên kia điện thoại. Anh nói yêu em, anh chúc em ngủ ngon...

Lục tìm lại những trang blog, trông thấy bình luận của anh mà lòng đau nhói. Phải chi ta cứ như vậy, chỉ là bạn, người qua đường, có lẽ bây giờ cũng chẳng như thế này.

Em là kẻ ngốc, chẳng cần biết đúng sai thế nào, vẫn xin lỗi anh, thực xin lỗi.

Giờ em mới biết, yêu xa thật lắm trái ngang...
Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét