Thiet ke web

Cậu có phải chàng trai mười bảy tuổi năm ấy mà tớ vô tình bỏ lỡ?

Giữa cả ngàn tổn thương mà một kiếp nhân sinh phải chịu đựng, đôi khi vô tình, ta lỡ đánh rơi tri kỉ của mình ở một phần u mê nào đó chốn hư hao đang dần rạn vỡ. Để rồi khi quýnh quáng tìm lại, người ta đã là cái gì đó đi xa mất rồi..Chúng ta vẫn cứ êm đềm như thế qua từng ngày, vẫn còn đang loay hoay tìm cái tên chính xác mà đặt cho mối quan hệ này của cả hai đứa. Tình bạn không vừa còn tình yêu thì chưa đủ. Cái tình cảm tới lui không đành này âu lúc nào cũng dễ khiến người khác cảm thấy đau lòng..

Giữa vô vàn bàn tay mà mình phải nắm đến lúc tìm được chốn an yên, chẳng thể nào biết được bàn tay nào sẽ níu chặt tay mình lại, còn bàn tay nào sẽ vội vã phủi mờ yêu thương mà khăn gói bỏ đi. Giữa cả ngàn tổn thương mà một kiếp nhân sinh phải chịu đựng, đôi khi vô tình, ta lỡ đánh rơi tri kỉ của mình ở một phần u mê nào đó chốn hư hao đang dần rạn vỡ. Để rồi khi quýnh quáng tìm lại, người ta đã là cái gì đó đi xa mất rồi...


Nên đâm ra tớ lo sợ cậu chính là nhân duyên mà tớ vô tình bỏ lỡ năm thứ 17 của thanh xuân. Ở chúng ta định nghĩa mãi mãi còn mơ hồ nhưng nếu cứ trơ trơ mà để ái tình lần lượt rời đi như thế, thử hỏi lòng dạ nào có thể nhắm mắt cho qua? Chúng ta vẫn cứ êm đềm như thế qua từng ngày, vẫn còn đang loay hoay tìm cái tên chính xác mà đặt cho mối quan hệ này của cả hai đứa. Tình bạn không vừa còn tình yêu thì chưa đủ. Cái tình cảm tới lui không đành này âu lúc nào cũng dễ khiến người khác cảm thấy đau lòng...

Ta vẫn loay hoay tìm kiếm trong khi an nhiên nhàn hạ hiện ra từng ngày ngay trước mắt. Nên đâm ra tớ lo sợ đến khi nhận ra chúng ta là số trời định đoạt đến muôn ngàn kiếp thì cậu, tớ cùng kỉ niệm đó đã là thứ gì đó rất đẹp trong tiềm thức của cả hai đứa. Tớ đâm ra lo sợ đến khi một người trong cả hai thực sự muốn ở bên người còn lại đến trọn đời thì tình đã hoen một màu vàng úa nồng mùi nước mắt, đắng cay. Tớ đâm ra lo sợ chúng ta lần nữa bỏ lỡ nhau ở trên đời người vô tình này đến ngày gặp lại cả hai đã ở hai thế giới vô cùng khác biệt, liệu rằng cảm xúc này sẽ còn mãi đến ngàn thu hay lại dù có cố gắng đến mấy cũng chẳng thể đi được đến nơi?


Duyên kiếp cho ta gặp nhau là đã được an bài bởi ý trời. Chỉ xin hãy giữ chặt nhau trong tình giây từng phút để mai này không còn đau đớn đến quay quắt, đến tái tê cõi lòng. Duyên kiếp này tớ xin cậu đừng tuyệt tình mà dời lại kiếp sau. Tớ chẳng bao giờ muốn cậu, muốn tình yêu này là một thứ gì đó rất đẹp-đẹp một cách dang dở trong hồi ức của hai ta. Và nhất định, tớ chẳng cam lòng khi nếu mai sau gặp lại phải giới thiệu với mọi người rằng: " Cậu là chàng trai mười bảy tuổi mà tớ đã từng bỏ lỡ.. "

Xem thêm những bài viết khác:
Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét