Thật ngu ngốc đúng không anh? Em biết yêu anh là sai. Biết trái tim mình thổn thức trước anh mà lại không ngăn cản nó, cứ để nó tiếp tục lún sâu hơn là sai nhưng em không thể bảo mình ngừng yêu anh được. Em không thể bởi lý trí em không thể kiểm soát và chi phối trái tim đang rung động, đang đầy nhiệt thành và sự hào hứng này. Hơn nữa, em không lỡ...
Biết làm sao khi trái tim đang đập loạn nhịp, biết làm sao khi trái tim đang yêu thương, đang nhung nhớ...
Nhớ anh, nhớ nụ cười, ánh mắt; nhớ những cử chỉ, hành động và thói quen của anh... Em nhớ, em ghi tạc nó vào tâm trí, trái tim mình để cảm nhận tình yêu đơn phương trọn vẹn ấy. Bóng hình anh cứ lẩn khuất đâu đó rồi lại chợt hiện ra trong tâm trí em, bất kể lúc nào dù buồn dù vui, trước khi ngủ, khi thức dậy hay cả những lúc bừng tỉnh trong đêm, em vẫn nghĩ về anh. Nghĩ về anh như thể anh lúc nào cũng bên cạnh.
Thật ngu ngốc đúng không anh? Em biết yêu anh là sai. Biết trái tim mình thổn thức trước anh mà lại không ngăn cản nó, cứ để nó tiếp tục lún sâu hơn là sai nhưng em không thể bảo mình ngừng yêu anh được. Em không thể bởi lý trí em không thể kiểm soát và chi phối trái tim đang rung động, đang đầy nhiệt thành và sự hào hứng này. Hơn nữa, em không lỡ...
Em không lỡ, thực sự không lỡ bảo trái tim dại dột của mình ngừng nhớ anh. Anh không phải tình yêu điên dại, không phải là mối tình đơn phương như trong tiểu thuyết hay những bộ phim Hàn quốc khiến em có thể sống chết vì nó nhưng tình cảm em dành cho anh lại đặc biệt một cách lạ lùng hay đúng hơn là anh đặc biệt một cách lạ lùng. Đó là điều làm em không lỡ!
Em không lỡ bảo mình ngừng nhìn về anh, dõi theo anh và mỉm cười khi thấy anh. Thực ra, em đã cố thử làm như vậy nhưng thật khó vì điều đó làm em thật sự khó chịu. Em không thể tập trung được vào công việc, em không thể cười thoải mái và vui vẻ khi bắt mình phải làm điều đó. Nó lấy đi sức sống và sự nhiệt tình khi làm việc, khi giao tiếp với mọi người. Em ghét điều đó!
Có ai lỡ gạt bỏ hình bóng một người nơi trái tim khi họ đang cảm thấy hạnh phúc đâu anh? Có ai lỡ gạt bỏ bóng hình người đã làm trái tim lạnh giá của mình tan chảy. Có ai lỡ khép kín trái tim khi cánh cửa ấy vừa được mở sau những ngày đông lạnh giá. Có ai lỡ gạt đi sự vui vẻ, sự hào hứng và hứng khởi mỗi ngày. Có ai lỡ...
Em không lỡ nhưng không có nghĩa em sẽ vì tình yêu này mà mù quáng. Em biết đâu là đúng là sai khi yêu anh. Em biết điều đúng đắn nhất nên làm lúc này là gạt anh ra khỏi trái tim mình, gạt anh khỏi những yêu thương nhưng nó không hề dễ. Có lẽ sẽ dễ dàng hơn với những người khác, với ai đó khác khi họ ở xa em. Em lao đầu vào công việc, em bận rộn với nỗi lo cuộc sống, em mệt mỏi với những câu chuyện xã giao,...Tất cả giúp em gạt bỏ hình bóng của họ ra dễ dàng hơn. Nhưng anh thì không. Em gặp anh, nhìn thấy anh hàng ngày. Em được nghe giọng nói, hơi thở của anh mỗi ngày, được ngắm nhìn nụ cười và ánh mắt nơi anh vậy làm sao em có thể bảo mình gạt anh ra khỏi trái tim đây. Em thật sự không lỡ!
Chẳng ai trong chúng ta mong muốn yêu một người không nên yêu. Bản thân em lại càng không muốn cũng như chưa từng nghĩ điều đó sẽ xảy ra. Anh là người đầu tiên em yêu khi biết đã có người thương, anh cũng là người đầu tiên với em nhiều điều không lỡ đến như thế. Yêu anh cũng vì cái ngày định mệnh ấy. Nếu không đi chơi ngày hôm đó, có lẽ chúng ta chỉ là người vô hình trong mắt nhay. Dù khá khó chịu vì trái tim lỡ yêu một người không nên yêu nhưng em lại thấy rất may mắn và không hề hối hận vì quyết định đi chơi ngày hôm ấy, vì quyết định sẽ yêu anh theo cách riêng của em như thế này.
Người ta bảo "Tình chỉ đẹp khi tình dang dở..". Với em đúng hay không, nó không thực sự quan trọng, quan trọng hơn cả là em đã yêu chân thành, từ cảm xúc con tim chứ không phải lý trí, em đã dũng cảm đối mắt với tình cảm của mình chứ không trốn chạy như bao lần khác. Em đọc ở đâu đó, họ có nói lỡ yêu người không nên yêu thì ta chỉ cần trân trọng khoảng thời gian được ở bên họ khi có thể vì "có duyên mới gặp, có nợ mới yêu". Vì đó, em sẽ giữ cho riêng mình khoảng thời gian hạnh phúc này bằng thứ tình cảm trọn vẹn nhất mà em có. Trân trọng nó để khi đã qua nghĩ về nó em có thể mỉm cười hạnh phúc.
Yêu nhau đã chắc hạnh phúc, bên nhau đã chắc sẽ tới được với nhau,.... vì chúng ta không thuộc về nhau nên em chỉ cần như vậy. Chỉ muốn bên anh mỗi ngày, nhìn anh cười, ngắm anh chơi đùa; chỉ muốn được nghe hơi thở, tiếng nói anh là em đã thấy vui vẻ rồi. Có hơi điên rồi, có hơi ảo tưởng và ngu ngốc nhưng... điều đó làm em cảm thấy thoải mái mỗi ngày. Chỉ cần thỉnh thoảng được ngửi mùi hương nơi anh, được tựa vào bờ vai vững chắc của anh, được ngồi cạnh anh.
Chỉ cần vậy thôi anh, em không muốn làm người thứ ba xen vào câu chuyện tình yêu của hai người, không muốn làm hỏng tình yêu đẹp từ thời sinh viên này, không muốn... nhưng sự ích kỷ trong em nó vẫn hiện hữu vì vậy em chỉ muốn giữ nó cho riêng mình. Quan tâm, yêu thương và bên cạnh anh những lúc có thể chỉ như là người đồng nghiệp, bạn bè thân thiết. Đúng vậy lý do thật chính đáng phải không anh?
Em biết kết quả sẽ như thế nào chỉ là giờ em không lỡ, chưa lỡ bảo mình ngừng yêu anh. Cho nên em sẽ trân trọng khoảng thời gian này để bản thân không phải hối tiếc, để bản thân cảm nhận được sự vui vẻ và mong chờ nhưng cũng không kém phần khó chịu, buồn bã này. Chỉ cần như thế, không để bản thân mình lún sâu đó là điều em muốn.
Nhớ anh, yêu anh và muốn bên anh. Tự thưởng cho bản thân khoảng thời gian này dù biết là không đúng, nhưng mặc kệ; em sẽ giữ chừng mực nhất định.
Anh biết không, em thực sự rất nhớ, nhớ ánh nhìn của anh hướng về em, em nhớ những câu chuyện bên anh, em nhớ những lần ngồi cạnh anh, nhớ nụ cười anh dành cho em, nhớ hai chúng ta cùng cười khúc khích qua bờ vai người khác, nhớ những ánh mắt vô tình chạm nhau, nhớ những câu nói đùa mà tưởng thật của anh, em nhớ... nhớ nó mỗi ngày. Vì vậy mỗi ngày được nhìn anh, cười đùa với em đó là sự hạnh phúc,
Không chỉ vậy, em thực sự rất nhớ cái ôm bất ngờ ấy, nó không để lại trong em nhiều cảm xúc nhưng khiến em lưu luyến. Em nhớ cái cầm tay ấy, nhớ cái kéo tay khiến em thấy thích thú bởi sự mạnh mẽ. Em nhớ bờ vai vững chãi em dựa vào khi mệt mỏi; em nhớ tấm lưng che chắn khi em trốn những lời trêu đùa của người khác. Cảm giác ấy thật an toàn, thật ấm áp và thật hạnh phúc. Điều đó khiến em tham lam hơn, em đã từng ước rằng, bờ vai ấy là dành cho riêng em để em có thể dựa vào khi yếu lòng. Hóa ra em thích anh như thế!
Và em thực sự nhớ những ngày mưa...
Ngày mưa đầu – ngày đi chơi định mệnh, ngày anh và em đã nói chuyện với nhau nhiều hơn cả tháng em vào làm. Ngày mà trái tim em đã rung động bởi anh, chỉ bởi những câu nói đùa hết sức bình thường như bao người khác, ngày mà cái ôm đúng nghĩa được trao.
Ngày mưa thứ hai, em nhớ những câu hỏi quan tâm hài hước, tự hỏi rồi tự trả lời; ngày mà lần đầu tiên giữ lấy cánh tay anh, ngày mà em hồi cạnh anh và cười thật vui vẻ, tựa đầu vào vai anh dù em không nhớ đó là vô tình hay cố tình nữa.
Ngày mưa thứ ba cũng là ngày được ngồi cạnh anh nhìn anh chơi, nghe anh nói và cả những ánh nhìn đầy thương mến từ anh. Ngày mà em ẩn sau tấm lưng vững chắc của anh, ngày mà em cảm thấy vì em mà anh nhất quyết không đổi chỗ dù... ^_^ Ngày mà lần đầu tiên được ngồi đằng sau xe anh và cũng là lần thứ hai anh nói sẽ trở em ra bến xe bus.
Ngày mưa thứ tư là ngày được ngồi sau xe anh lâu hơn, được nói chuyện với anh trong màn mưa. Thật lãng mạn! Ngón tay tinh nghịch lướt trên mái tóc anh, được anh nhường mũ bảo hiểm và cũng là ngày mượn chút hơi men, chút mệt mỏi làm cái cớ để chính thức dựa vào bờ vai anh. Cái cớ nghe thật có lý cũng chỉ vì hơi men mà em có khoảnh khắc đáng nhớ ấy.
.....
Vậy đó anh - người đặc biệt lạ lùng à, em yêu anh một cách nhẹ nhàng như thế, bên anh một cách ngây ngô như thế và nhớ anh nhiều như thế!
Xem thêm những bài viết khác:
0 nhận xét:
Đăng nhận xét