Quên là nhớ, nhớ là quên. Buông là giữ, giữ là buông. Một người buông tay dứt áo ra đi, một người cứ mãi ngồi đó khóc than với hàng trăm câu hỏi tại sao? Tại sao lại chia tay? Tại sao không giữ lời hứa?... Không tại sao cả. Tại duyên cạn tình tan. Vậy thôi.
Sau chia tay, có lẽ khoảnh khắc thức dậy sau một giấc ngủ không ngon là đáng sợ nhất.
Tỉnh dậy. Mắt lơ ngơ. Xung quanh mọi thứ vẫn vậy. Xe vẫn chạy, trời vẫn xanh nhưng sao lòng nặng trĩu.
Tỉnh dậy. Lại nghĩ đến người cũ. Lại nhớ đến chuyện cũ. Chuyện đã qua rồi mà sao cảm giác hụt hẫng cứ như cây tầm gửi, vẫn bám riết lấy lòng mình.
Nhớ? Nhớ người cũ hay nhớ kỉ niệm cũ, nhớ thời gian cũ? Những thứ na ná tình yêu cứ thế nhân danh lũ lượt kéo đến như mây đen trên nền trời sắp mưa.
Tỉnh dậy. Với tay lấy chiếc áo jean khoác vào, giương tay bới vội mái tóc, và vẫn thói quen cũ, lang thang tìm đến biển.
Chiều nay, biển vắng.
Màu xanh của biển dường như cũng chẳng vui nỗi khi có một người mang cả một bụng tâm sự ngự trị nơi bệ đá. Biển xanh bệu bạo. Xanh đến tội nghiệp. Sóng vỗ từng đợt nhưng yếu ớt và chậm rãi. Gió lùa qua từng đợt làm lạnh và cả chạnh lòng kẻ-đang-buồn vì tình kia.
Em đứng dậy. Lê đôi chân nhỏ nhắn xuống biển. Từng dấu chân nhỏ in trên bãi cát. Em đi đâu? Em không biết. Biển cũng không biết. Em đi tìm lại kỉ niệm? Tìm lại người xưa trong nỗi nhớ niềm thương? Hay em đang tìm lại chính mình?
Từng phút giây trôi qua cuộc sống của em như kẻ mang tội đồ. Nặng nề và ì ạch đến lê thê. Lòng em như trời mùa đông. Ủ dột và ẩm ướt.
Anh. Ở đầu kia của biển. Nhưng không bao giờ anh để em nhìn thấy anh. Kể từ hôm ấy, hôm đôi bàn tay buông nhau, không phải nói là anh buông tay em, mình chưa một lần được thăm biển chung nữa.
Anh vẫn nhớ em bảo là nếu đột nhiên em "mất tích", thì anh hãy ra biển, chỗ cũ, sẽ thấy em ở đó. Đúng vậy, chiều nào anh cũng ra biển và thấy em ở đấy. Có những chiều mưa lạnh buốt, em vẫn ngồi đấy. Em ngốc lắm. Sao lại tự làm khổ mình vì một kẻ không đáng vậy?
Con người là vậy đó. Cổ nhân từng nói "Có gì khổ bằng yêu". Khi yêu, con người ta như kẻ mù lạc lối. Cứ mãi lao đầu vào nơi đen tối mà không hay rằng cánh cửa ngay bên cạnh là cả một khoảng trời tươi đẹp. Cứ mãi nhất nhất ôm quá khứ biến nó thành chấp niệm rồi lại than vãn, khóc lóc, đau buồn. Vậy sao không để nó tự trở thành kỉ niệm đẹp?
Quên là nhớ, nhớ là quên. Buông là giữ, giữ là buông. Một người buông tay dứt áo ra đi, một người cứ mãi ngồi đó khóc than với hàng trăm câu hỏi tại sao? Tại sao lại chia tay? Tại sao không giữ lời hứa?... Không tại sao cả. Tại duyên cạn tình tan. Vậy thôi.
Xem thêm những bài viết khác:
0 nhận xét:
Đăng nhận xét