Thiet ke web

Tôi cứ nghĩ yêu là hạnh phúc?...

Hãy tập cách từ bỏ những thứ không thuộc về mình. Đau nhất là khi thấy người mình yêu thương bước chân bên cạnh một người con gái khác không phải mình... Giá như nó cũng có thể mạnh mẽ như nó nói. Giá như nó có thể lặng im khi anh muốn làm quen nó. Giá như nó không cho con tim tự mình quyết định thay lý trí. Giá như nó có thể nói: "Giữ em đi...


Hóa ra, không có hết yêu, bớt yêu hay không còn yêu. Thực tế, có bao giờ thật lòng yêu thương nhau đâu...

Nó - một con nhỏ đen nhẻm, xấu xí, ngốc nghếch và nói nhiều. Anh - luôn vui vẻ, thân thiện và xung quanh luôn là những người dễ thương, xinh xắn. Nó chưa từng hy vọng quá nhiều vào thứ viển vông của một thời trang vở ép bài thơ ấy, nhưng, chính anh, đã cho nó niềm tin vào điều đó... Anh rất tốt với nó. Anh cho nó nụ cười, sự quan tâm, sẻ chia. Anh động viên nó mỗi khi nó buồn.

Một ngày, nó nhận ra nó đã bắt đầu có cảm tình với ng con trai khóa trên ấy. Anh vẫn vậy, vẫn quan tâm nó như cái cách anh vẫn làm trước đây... Anh nhẹ nhàng, tình cảm. Anh chân thành? Đáng yêu. Nó mỉm cười trước từng hành động quan tâm ấy. Cứ như vậy ngày lại ngày, tháng này nối tiếp tháng nọ, nó đã dần nhận ra thứ tình cảm nó dành cho anh là gì...! Nó muốn gọi tên tình cảm ấy nhưng, nó sợ. Nó sợ cảm giác bị bỏ rơi. Nó sợ bị phản bội. Nó sợ bị gọi là ngốc nghếch. Nó sợ anh sẽ chán ghét nó. Nó sợ anh không thương nó nhiều như nó nghĩ. Có đôi khi nó muốn hỏi anh, nhưng, nó lại chọn cách im lặng. Nó biết anh sẽ không trả lời nó...


Rồi nó chợt giật mình phát hiện ra giữa nó và anh đang có một khoảng cách và khoảng cách ấy ngày càng kéo người con trai ấy ra xa nó, đến với những người tốt hơn nó gấp vạn lần. Nó chợt nhận ra tình cảm lúc này tựa như một cơn gió đến rất nhanh và ra đi không một thông báo. Nó đã từng rất tin vào phép nhiệm màu mà anh đang cố tạo ra cho nó tin vào sức mạnh của thứ tình cảm khó gọi tên ấy...

Nó vẫn nhận được sự "quan tâm" ấy. Nhưng dường như nó cảm thấy ngộp thở bởi cách quan tâm anh dành cho nó. Nó thấy mình thật phiền phức. Chà, nó đúng là đứa quá phiền. Nó bây giờ đang dần thu mình lại, tạo cho mình một vỏ bọc hoàn hảo. Như con nhộng thu mình trong cái kén mà nhộng tạo ra, nó cũng như vậy, đưa đôi mắt hờ hững nhìn mọi thứ diễn ra xung quanh anh...


Từ sau cú sốc còn vương vấn ngày xưa cũ, nó đã đặt tên cho một loại tình cảm gọi là TỪ BỎ. Dù là mạnh mẽ hay ngốc nghếch nó cũng không muốn mình phạm sai lầm nào nữa. Nó sợ bắt đầu lẫn kết thúc. Bây giờ, nó không còn muốn quan tâm anh mỗi ngày nữa dù rằng trái tim nó đang kêu gào, phản đối. Vì dù có quan tâm hay không thì anh cũng không còn như ngày ấy. Con trai à...! Sao các anh chỉ muốn đùa giỡn với như vậy? Ban đầu luôn là người chủ động, nói lời yêu thương nhưng càng về sau, tình cảm ấy càng nhạt nhòa, và san sẻ tình cảm với bao nhiêu người khác....

Nó mong rằng anh sẽ mỉm cười như anh đã từng cười với nó. Lời yêu ấy, anh đừng nói ra khi con tim anh không có hình bóng của nó. Đến giờ nó cất bước đi, vẫn không một lời giữ lại, vẫn chỉ là sự im lặng. Giá như nó cũng có thể mạnh mẽ như nó nói. Giá như nó có thể lặng im khi anh muốn làm quen nó. Giá như nó không cho con tim tự mình quyết định thay lý trí. Giá như nó có thể nói: "Giữ em đi...!" Nếu, trên đời, con người có thể cho mình phép được nói hai từ "Giá như..."

Xem thêm những bài viết khác:

Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét