Có lẽ em và anh gặp đúng người nhưng sai thời điểm mất rồi. Những lần anh gọi cho em, em muốn nói với anh " không yêu em đừng quan tâm em, em sẽ hoang tưởng đấy." biết bao, nhưng em không thể nói ra được, vì thật sự đó có phải là quan tâm đâu, phải không anh?... Giờ đây, trong lòng em giận lắm, giận cái cách mà anh đối xử với em, giận vì chính mình đã quá dễ dãi, nhưng nếu quên anh, em sẽ làm được, em sẽ không luyến tiếc tình cảm mình đã cho đi, vì em đã hết lòng vì nó. Em là vậy, đã thích là nhích, không giấu giếm, không che đậy, có lẽ với nhiều người đó là ngu ngốc, nhưng với em, được sống thật với bản thân mình là điều mà em thấy vui nhất.
Em từng thương anh, từng thôi nhé!
Có lẽ những sự quan tâm anh dành cho em với anh chỉ là những điều bình thường, còn với em đó là những gì vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất. Mình quen nhau có vẻ không phải là tình cờ mà là cố ý, em cố ý mời anh ra nhà em chơi, cố ý chụp hình với anh, và anh cũng cố ý dùng hình chúng mình để làm ảnh đại diện. Rồi khi đó, bao nhiêu bạn bè anh đều hỏi bạn gái anh à, anh cũng gật đầu.
Có lẽ những lần gặp nhau quá ít nên anh không có ấn tượng gì về em, anh ôm em như thể ôm cô em gái, anh hôn em như thể hôn là chuyện bình thường nhất. Anh nói anh có quá khứ không đẹp, anh đã từng rất quậy phá, nên bây giờ anh muốn ổn định và muốn quen em đàng hoàng, có lẽ anh quên mất những lời đó khi em nói: " 6 năm anh có chờ được không? ".
Tất nhiên là không rồi, tuổi trẻ của anh cũng đã qua đi khá nhiều rồi, còn tuổi trẻ của em chỉ mới bắt đầu thôi. Không ai dám đánh cược tương lai của mình vào một điều chắc chắn được. Cả anh cũng vậy. Những tin nhắn của anh em nhớ từng chút, từng chút một, anh nói không có gì là không dám kể cả việc yêu em khi gia đình em ngăn cấm và phải giữ bí mật.
Em cứ ngỡ mình đã tìm được người khiến em rung động thật sự rồi, không ngờ chỉ là do em ngộ nhận hoang tưởng. Rồi cái ngày anh dừng quan tâm em, lòng em trống rỗng, hụt hẫng, em cố cười chấp nhận sự thật, vì em thương anh, thương những chân thành từ anh.
Giờ đây, khi anh lạnh lùng xa cách em, mọi người nhìn vào mẹ em và nói, mẹ không biết dạy con, con gái gì mà quá dễ dãi, chưa làm bạn đã yêu, họ như vậy đó, em tức giận biết bao, nhưng có thể làm gì được đây, vì đúng là em đã quá dễ dàng với cảm xúc của mình, quá ảo tưởng rằng "anh đã yêu em" như cái tin nhắn từ anh.
Có lẽ em và anh gặp đúng người nhưng sai thời điểm mất rồi. Những lần anh gọi cho em, em muốn nói với anh " không yêu em đừng quan tâm em, em sẽ hoang tưởng đấy." biết bao, nhưng em không thể nói ra được, vì thật sự đó có phải là quan tâm đâu, phải không anh.
Giờ đây, trong lòng em giận lắm, giận cái cách mà anh đối xử với em, giận vì chính mình đã quá dễ dãi, nhưng nếu quên anh, em sẽ làm được, em sẽ không luyến tiếc tình cảm mình đã cho đi, vì em đã hết lòng vì nó. Em là vậy, đã thích là nhích, không giấu giếm, không che đậy, có lẽ với nhiều người đó là ngu ngốc, nhưng với em, được
thật với bản thân mình là điều mà em thấy vui nhất. Cảm ơn anh đã đến, làm những hành động trước giờ chưa ai làm cho em, em sẽ xem anh như một kí ức vừa đẹp vừa buồn.
Có những người chỉ để nhớ chứ không liên lạc, chỉ có thể quan sát chứ không làm phiền!
Xem thêm những bài viết khác:
0 nhận xét:
Đăng nhận xét