Yêu thầm cậu, tớ không đủ dũng cảm nói ra để đối mặt với sự từ chối từ cậu, biết đâu còn có cả xa lánh. Nhưng tớ cũng không nỡ từ bỏ tình cảm dành cho cậu bấy lâu nay. Nhiều lúc cũng muốn yêu thương một ai đó mà chần chờ, hy vọng một ngày cậu biết và đáp lại tình cảm của tớ. Nên cứ dùng dằng, lần lữa, tự chuốc lấy muộn phiền! Tớ tưởng chừng không tìm ra lối thoát cho mối tình tự mình ấp ủ này. Hi vọng trong vô vọng!
"Tôi thích cậu đấy! Cậu tính thế nào đây?"- nhiều lúc muốn hùng hổ nói câu đó với cậu để thỏa nỗi lòng mà cũng để tìm một lối ra.
Tớ yêu cậu nhưng lại không dám nói ra tình cảm ấy. Tớ sợ nói ra chúng ta không thể làm bạn nữa. Cùng học một lớp, cùng chơi 1 nhóm, cùng 1 team game, ngay cả việc thể hiện chút quan tâm với cậu tớ cũng không dám, sợ bạn bè biết hay đúng hơn là sợ cậu biết, chỉ lặng lẽ để ý, thỉnh thoảng trộm nhìn 1 cái. Đó là thứ tình cảm chất chứa đầy những cảm xúc mâu thuẫn mà người ta gọi là yêu thầm!
Yêu thầm là vui buồn đan xen không thể tách biệt. Chỉ cần cậu hỏi han hay cười với tớ 1 cái là tớ lại rơi vào mới cảm xúc hỗn độn " Như thế là cậu ấy có để ý đến mình, thích mình rồi phải không?"- xốn xang lắm nhưng rồi lại ngậm ngùi phải tự mình gạt đi " chắc không phải đâu, cậu ấy cũng cười đùa với người khác kìa". Nhiều lúc bất chợt nghĩ tới cậu, nhớ cậu mà lại phải cố gắng tìm một việc làm cho bận rộn để quên cậu. Tớ sợ cứ bỏ mặc trái tim nó sẽ bị thiêu rụi lúc nào không hay, không có cách nào cứu chữa. Nhiều lúc tớ thấy mình như người đốt lửa sưởi ấm trong căn phòng chất đầy củi khô, sợ lửa cháy thiêu rụi phòng, thiêu rụi bản thân nên phải dội nước dập tắt đi, để rồi một mình ôm lấy cái lạnh. Ấm áp được là bao nhiêu so với cái lạnh tớ phải chịu? Tớ không biết! Cậu càng không thể biết!
Yêu thầm cậu, tớ không đủ dũng cảm nói ra để đối mặt với sự từ chối từ cậu, biết đâu còn có cả xa lánh. Nhưng tớ cũng không nỡ từ bỏ tình cảm dành cho cậu bấy lâu nay. Nhiều lúc cũng muốn yêu thương một ai đó mà chần chờ, hy vọng một ngày cậu biết và đáp lại tình cảm của tớ. Nên cứ dùng dằng, lần lữa, tự chuốc lấy muộn phiền! Tớ tưởng chừng không tìm ra lối thoát cho mối tình tự mình ấp ủ này. Hi vọng trong vô vọng!
Nhưng tớ phải dừng lại thôi cậu à! Dù cho trái tim giờ đang quằn quại vì yêu cậu, nhớ cậu nhưng đến lúc tớ phải để lý trí quyết định. Sắp ra trường, còn cả tương lai, sự nghiệp và những cơ hội phía trước cần tới phải nắm bắt. Tớ sẽ cất tình yêu này vào sâu trong tim! Chúng mình vẫn cứ là bạn bè bình thường như trước nay tớ vẫn cố gắng ngụy trang. Sau này khi xa nhau, cậu sẽ nhớ về tới là một con mèo ngố, một người bạn từng học cùng.
Thế nhé, tớ phải đóng cửa trái tim này với cậu đây!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét