Thiet ke web

Ngày hôm qua đi rồi, ánh mắt nụ cười của em chắc sẽ phai phôi thôi...phải không?

Nói với tôi rằng tình cảm này là hời hợt, là nông nổi, là thoáng qua, để tôi không còn tin vào duyên phận của chúng ta...Cứ mãi ngóng trông người quay đầu lại. Nói đi em, một lần khẳng định với tôi rằng em đã cảm thấy khó chịu lúc tôi kề bên, rằng em xin lỗi tôi đấy nhưng em phải nói ra. Rằng thực sự em hiểu cảm giác tôi rất đau...khi phải làm bạn với người mình thương.

Em à, lại một lần nữa trong vô thức..Tôi thấy em giữa ức niệm mong manh.

Đi đi lại lại chòng chành nhớ nhớ quên quên.


Ngày hôm qua đi rồi, ánh mắt nụ cười của em chắc sẽ phai phôi thôi...phải không?

Cho tôi lại một câu trả lời đi, chắc chắn với tôi một câu nhẹ hẫng rằng: Chưa một lần nào thương tôi cả.

Nói với tôi rằng tôi sẽ chóng quên đi thứ cảm xúc dày vò này nhanh lắm, để sáng ngày thức dậy không còn nghĩ ngay đến em. Đi đâu làm gì rồi sẽ không bất tri bất giác thấy dáng hình em đã từng cười nói, đi ăn, chạy gần một vòng Sài Gòn cùng nhau là thế.

Nói với tôi rằng tình cảm này là hời hợt, là nông nổi, là thoáng qua, để tôi không còn tin vào duyên phận của chúng ta...Cứ mãi ngóng trông người quay đầu lại.

Nói đi em, một lần khẳng định với tôi rằng em đã cảm thấy khó chịu lúc tôi kề bên, rằng em xin lỗi tôi đấy nhưng em phải nói ra. Rằng thực sự em hiểu cảm giác tôi rất đau...khi phải làm bạn với người mình thương.

Là bảo tôi cứ việc đi đi,chừng nào cảm thấy an nhiên trở lại, nếu muốn chỉ cần gọi em, em rất sẵn lòng..làm bạn.


Tôi ngẫm lại mà cười. Chẳng thể lý giải nỗi cảm giác bản thân lúc này thế nào? Chỉ thấy mình thật đáng thương...thật đáng thương.

Nhân duyên ở đời mấy ai hiểu thấu. Tôi tự hỏi kiếp trước ta duyên gì với nhau, mà kiếp này tôi lạc bước vào thăm thẳm triền miên nơi đáy mắt em.

Tôi không cam tâm là bạn em. Cho nên tôi quyết định rời xa em. Cho em và tôi một cơ hội trong tĩnh lặng. Biết mấy hư hao mất mát nữa ta sẽ thấy nhau chăng? Hay số phận dùng dằn trơ trật thêm nữa, khiến cái ngoảnh mặt cũng chẳng còn?

Tôi không biết.

Em không biết.

Nhưng tôi chấp nhận đánh cược...Xa em để có em mai sau hay an nhiên trở thành người dưng nước lã...?

Duyên phận gói ghém nợ nần một trang.


Em à...

Tự sự nơi góc quán quen...

Là một trời thầm lặng đợi chờ em giữa lòng Sài Gòn lạc nhau là mất. Tôi chấp nhận lạc em ngàn khoảng cách, để chờ bước chân em tìm kiếm nơi dòng người hối hả, thật tâm...

...dành riêng tôi thôi.
Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét