Thiet ke web

Anh không yêu em hay không thể yêu em?

Em chỉ cần có vậy sao anh không cho em điều đó chứ? Đã bao lần em hỏi anh, anh chỉ im lặng, anh chặn zalo, chặn cuộc gọi, chặn cả facebook, anh không muốn biết những gì em nói, anh không muốn trả lời là vì sao vậy hả anh? Vì anh yêu hay vì anh không thể yêu em? Anh à, em ngốc lắm phải không? Nhưng chỉ cần được yêu anh và nhìn anh mỉm cười thì em đã mãn nguyện lắm rồi, em nguyện sẽ là cô bé ngốc nghếch mãi âm thầm bên anh... Yêu anh nhiều rất nhiều...

Anh biết không, em yêu anh nhiều lắm. từng câu nói, từng cử chỉ, nụ cười của anh, nó in sâu vào tận tâm thức của em, không lúc nào em không nhớ, không lúc nào em thôi nghĩ về anh. Nhưng anh à, trái tim em lại đau lắm, em đau vì em không thể ngơi nghĩ về anh, em đau vì em biết em đã sai lắm, em không nên, em thật sự không nên nghĩ về anh nhiều như vậy, em đã sai rồi anh à.

Tại sao lại như vậy chứ, tại sao? Em luôn tự hỏi bản thân mình như vậy mỗi đêm, em đã làm gì sai để cuộc sống đày đọa em như vậy, em đã sai ở đâu hả anh, sao em lại yêu anh, sao số phận lại bạt đãi em như vậy, cho em yêu nhưng lại bắt em đau khổ. Phải chăng ai yêu cũng đều phải đau khổ hả anh?


Nhưng tình yêu của em vẫn chưa có hạnh phúc sao bắt em phải đau khổ rồi. Từng đêm, từng đêm trôi qua trong nước mắt, em nhớ anh không sao chịu nổi. Có lúc muốn điên lên, muốn chạy đến bên anh, muốn ôm anh thật chặt cho thỏa nỗi nhớ nhưng sao không được. Em rất yêu anh, nhưng có người còn yêu em hơn em yêu anh, và em nợ người ấy rất nhiều.

Đã có lúc em muốn bỏ hết để chạy theo anh, nhưng không được, em sẽ được gì khi làm điều đó chứ? Anh có yêu em không? Anh chưa bao giờ trả lời. Chúng ta quen nhau vì anh là thầy của em, rồi những lần nói chuyên trên lớp, qua Zalo, tin nhắn, dần dần em hiểu anh nhiều hơn, và từ bao giờ cái tình cảm ấy đâm chồi nảy nở lúc nào em không hay.


Rồi một ngày, em quyết định nói ra tất cả, mặc dù em biết kết quả chẳng bao giờ như em mong. Nhưng anh à, phải giữ tất cả trong tim, nó làm tim em thấy nặng lắm, em muốn nghẹt thở, em không thở được với trái tim đầy hình bóng của anh. Nhưng được gì hả anh, anh biết rồi chỉ càng làm anh và em thêm khoảng cách.

Giờ đây, tuy chúng ta ở rất gần nhau, em chỉ cần hơn 5 phút là có thể chạy đến chỗ anh rồi, ngày nào lên lớp cũng có thể gặp anh, nhưng sao hơn lúc nào hết em thấy khoảng cách hai chúng ta ngày càng xa hơn, xa đến mức 2 người đối diện nhưng không bao giờ nhìn nhau một lần. Tại sao vậy anh? Vì anh không yêu em hay vì anh không thể yêu em?


Em rất muốn biết, dù sự thật có cay đắng, nghiệt ngã đến mấy, em cũng muốn biết. Em đã nói ra tất cả nỗi niềm em chôn giấu, nhưng sao em chờ mãi anh vẫn không chịu nói chứ. Một câu thôi anh à, yêu hay không? Em chỉ cần có vậy sao anh không cho em điều đó chứ? Đã bao lần em hỏi anh, anh chỉ im lặng, anh chặn zalo, chặn cuộc gọi, chặn cả facebook, anh không muốn biết những gì em nói, anh không muốn trả lời là vì sao vậy hả anh? Vì anh yêu hay vì anh không thể yêu em?

Em chờ, em đã chờ nhưng rồi em nhận ra, chờ đợi chỉ vô vọng, anh không muốn em biết, em ngốc quá anh nhỉ? Em biết rõ hơn ai hết tình cảm anh dành cho em, nhưng anh vẫn phải giấu hết tất cả, chắc anh đau lắm phải không anh. Em ngốc quá, em không chịu hiểu cho anh, tất cả những gì anh làm đều chỉ vì em mà thôi, vậy mà em lại oán trách anh, em trách anh sao không chịu nói, sao không giữ em lại, chỉ cần anh nói em đừng đi, em sẽ không bao giờ xa anh nửa bước đâu. Em cảm ơn anh vì đã giúp em lựa chọn con đường em nên đi. Ta không thể bắt trái tim ta không yêu ai đó, nhưng ta có thể bắt lý trí của mình lựa chọn điều gì tốt nhất cho người mình yêu, và anh đã lựa chọn vì em phải không?


Thời gian qua, em đã làm anh đau và buồn nhiều lắm phải không? Vì em ngốc quá mà, em không chịu hiểu cho lòng anh. Em chưa yêu anh rồi, ngược lại anh mới là người yêu em thật sự, anh yêu và anh luôn nghĩ cho em phải không? Em đã quá ngốc và quá ích kỹ, em phải hiểu điều đó chứ, tình yêu là sự hy sinh chứ không phải là ích kỷ chiếm hữu.

Nhưng anh à, anh quá cao thượng rồi, có bao giờ anh nghĩ cho hạnh phúc của anh chưa? Anh đã 30 rồi đó, anh phải lấy vợ đi chứ. em không thể cho anh một mái ấm, vì em phải trả món nợ em đã nợ người kia đã. Điều duy nhất em có thể làm cho anh đó là cố gắng quên anh đi thật nhanh, cố gắng thoải mái nhìn vào mắt anh mà không nhòa đi, cố mỉm cười khi thấy anh bên một ai đó. Em sẽ cố, anh à...khó lắm, nhưng vì yêu anh em sẽ cố gắng vì tình yêu là được nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc và luôn mỉm cười, chỉ vậy thôi là đủ rồi anh à. Hãy hứa với em, anh sẽ luôn hạnh phúc nha, phải như vậy thì em mới có thể mỉm cười chấp nhận quên anh đi....

Yêu anh và mãi yêu anh, cầu chúc anh luôn hạnh phúc. 4 năm đại học rồi sẽ trôi qua nhanh thôi, anh còn dạy em nhiều môn nữa, lần sau gặp lại chúng ta sẽ là thầy trò, em hứa sẽ cố gắng học, em còn muốn được làm việc cùng anh nữa mà. dù cho điều đó chẳng khác nào sát muối vào trái tim em, ngày ngày đối mặt, tim em sẽ đau lắm, nhưng em không thể, em không thể xa anh được, chỉ cần nhìn thấy anh là đủ rồi, dù rằng trái tim em vẫn đang rỉ máu.

Anh à, em ngốc lắm phải không? Nhưng chỉ cần được yêu anh và nhìn anh mỉm cười thì em đã mãn nguyện lắm rồi, em nguyện sẽ là cô bé ngốc nghếch mãi âm thầm bên anh...yêu anh nhiều rất nhiều...cô bé ngốc của anh...
Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét