Thiet ke web

Em có muốn làm phiền tôi không?

Tình yêu có thể bắt đầu bằng một tin nhắn " Anh yêu em". Tình yêu cũng sẽ được thắp lên bởi một cái ôm từ phía sau hay từ một nụ hôn ngọt ngào say đắm. Tình yêu luôn tồn tại như cái cách con người ta tồn tại. Giữa tôi và em. Là tình yêu đến. Hay tình yêu đi. Tình yêu mãi mãi hay một tình yêu hẵng còn dang dở... Em đã bao giờ hối hận vì đã yêu tôi chưa? Tôi nhớ em!

Ngày...tháng...năm...

Trời Hà Nội vào đông lạnh lắm, nghe bảo nay 14 độ C, tự dựng em cứ thích dở chứng ôm chặt lấy anh, thì thầm... Em hỏi:

- Này! Anh yêu em nhiều hay ít?

Anh đáp:

- Ơ..Ờ thế em yêu anh ít hay nhiều?

Em liền phụng phịu, chu cái mỏ lên, ra cái vẻ hờn dỗi. Tính em cứ vốn trẻ con như thế ấy. Anh bảo anh quen rồi, trót rồi phải chịu thôi, thế nên em mới cứ hay hờn anh mãi. Thấy thế. Anh bất lực, xoa xoa cái đầu em, cười như hâm rồi bảo:

- Anh yêu em ít, ít của nhiều một ít.

" Bụp". Em đánh anh một cái, kêu chả ai hâm như anh, kêu số em nhọ nên mới chẳng may vớ phải người như anh.

- Kệ em, mệt!

Thôi xong. Thế rồi em lại dỗi.


Cứ thế mà mình yêu nhau cũng tròn 365 ngày lẻ 1 anh nhỉ, vui buồn nhiều, dỗi nhau càng nhiều hơn, nói thế chứ toàn là em dỗi anh thôi. Tính em như thời tiết, ẩm ương nhất cái quả đất này, người ta thì sáng nắng chiều mưa tối tạnh, em thì sáng nắng chiều mưa tối bão to luôn. Em thương anh lắm!

Anh vốn chẳng phải tuýp người con trai lãng mạn, anh chẳng bao giờ tặng hoa em, anh bảo vì hoa rồi cũng tàn. Anh cũng có bao giờ rót những câu nói đường mật vào tai em đâu, anh nói anh chẳng thích mấy câu nói sến súa đầu môi, anh yêu em bằng hành động chân thành. Ờ. Thế sao anh còn chả thèm cõng em lúc em đòi hỏi. Em hỏi anh:

- Sao không?

Anh chỉ cười:

- Vì em nặng quá, chứ sao...

Chưa hết. Anh à! Sao mỗi lần đón em đi chơi anh cứ kêu "Em làm gì mà lâu thế không biết..bla..bla?". Đồ ngốc. Em lâu cho ma ngắm chắc, ai chẳng muốn xinh đẹp trước người yêu.

...Thế mà chẳng hiểu sao em lại yêu anh nhiều đến thế...


Ngày...tháng...năm...

Em. Một con bé chuyên ngữ đem lòng yêu một anh chàng chuyên Lý chính hiệu - là anh. Chẳng thể tin em lại yêu anh, người gì đâu khô khan, lạnh lùng hơn tảng đá.

Người con trai chưa một lần nói yêu em - là anh.

Người con trai xác nhận mối quan hệ với em chẳng giống ai "Em có muốn làm phiền anh không"- cũng là anh.

Hẳn là làm phiền. Mình đến với nhau không tình cờ nhưng bất ngờ anh nhỉ. Cả anh, cả em, và cả tình yêu này nữa...

Ấy vậy mà người con trai lúc nào cũng ngầm quan tâm, và yêu thương em- chẳng phải ai khác ngoài anh. Em biết người ngoài nhìn vào, họ nói chắc chỉ có em yêu anh, còn anh thì quá đỗi ơ thờ. Ừ. Mặc kệ. Chỉ cần em biết anh yêu em, là đủ.

Ngày...tháng...năm...

Nay cuối tuần, cũng mới chớm đông. Trời se lạnh. Hai đứa mình đi xem một bộ phim hành động hài. Trong khi em hả hê ngồi cười không ngớt thì anh ngồi cạnh, miễn bình luận, miễn cười, chỉ có bàn tay là đang nắm chặt tay em. Đúng kiểu người ngoài nhìn vào cái mặt anh chắc nghĩ "Khổ thân, thằng kia không muốn mà con nhỏ cứ bắt xem hoài "

Này anh! Khi yêu, em bỗng nhiên trở thành người con gái mù quáng nhất thế gian. Vì em yêu anh quá, hay là do em khờ. Tất cả đều chẳng phải. Chỉ vì em muốn tự cho phép mình mù quáng một chút thôi. Có sao đâu. Không mù quáng thì nào phải tình yêu,"mù quáng"để hiểu anh, "mù quáng" để bên anh. Em nhận hết!


Ngày...tháng...năm...

Bây giờ là 11h59p đêm, vậy là chỉ còn 60 giây nữa là sang ngày thứ 1000 mình yêu nhau. Em gọi anh chẳng được. Uh chắc anh mệt nên ngủ rồi. Em cũng đi ngủ đây. Ngủ ngon đồ Củ Đậu!

Anh đích thị là đồ Củ Đậu, bởi vì anh nhạt nhẽo khô khan y như nó, mà em ghét ăn củ đậu nhất trong các loại hoa quả, chả biết rui rủi sao lại yêu phải đồ Củ Đậu là anh...Hừm...

Ngày...tháng...năm...

Anh gọi em:

- 1000 ngày em làm phiền anh rồi...Đi ăn kem nhé?

Em cười:

- Chỉ thế thôi?

Anh tỉnh bơ:

- 1000 ngày làm phiền nhau chứ có phải 1000 năm Thăng Long Hà Nội đâu. Mà em muốn ăn kem gì?

Em lèo nhèo:

- Ờ... Đã thế anh mua hết kem ở cái Hà Nội này cho em đi

Anh chẳng nói chẳng giằng, bắt em leo lên xe, xong quay ngoắt đầu lại, buông một câu:

- Tùy em! Nhưng anh nói trước, ăn nhiều béo đấy. Anh đèo em thấy nặng hơn chút rồi.

...Người đâu mà kì cục...

Những cuộc nói chuyện kiểu đó, chính là tình yêu em chọn lựa, chẳng phải em hiền hay cam chịu gì đâu, chỉ vì em quá hiểu anh mà. Đó cũng là niềm hạnh phúc của kẻ mù quáng - là em. Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc có cầm nắm được không? Có đong đếm được không? Em nào biết. Em chỉ biết thứ hạnh phúc giản đơn ngọt ngào như que kem anh mua cho em vào cái ngày thứ 1000 ấy. Lạ nhỉ. Chẳng hoa, chẳng nến, chẳng lãng mạn, cũng chẳng bất ngờ gì, chỉ là một que kem thôi mà.

Bất chợt, anh ôm em từ phía sau, dụi dụi đầu vào vai em, anh nói:

- Em phiền lắm đấy!

Em nghiêng nghiêng đầu, hỏi lại:

- Thế sao anh còn yêu?

Anh lại chẳng nói gì. Anh cứ luôn như vậy. Hành động như một kẻ khó đoán..

- Nếu một ngày anh bảo em đừng phiền anh nữa? Thì...

- Anh điên à! Em giật mình thốt lên...chẳng thèm nghe anh nói hết lời...

Lần đầu tiên em thấy anh lạ vậy. Rồi anh chở em về, trời rét căm căm, gió luồn qua sau gáy, lạnh tê. Nhắm mắt lại...hình như em đang say. Say trời, say gió, say cả cái lạnh ngày đông, say lòng, say chao đảo, say biêng biêng về câu nói của anh...

Tối đó, em nằm đấy, vô thức cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống. Chờ đợi...

Anh biết đấy. Em là cô gái hết sức lạc quan và suy nghĩ tích cực về mọi thứ...Và cứ thế, em lăn lộn trên giường, vắt tay lên trán y như bà cô già, rồi em tò mò, tự mặc định câu trả lời cho chính mình: "Nếu một ngày anh bảo em đừng phiền anh nữa à?...thì...thì em...sẽ cắn anh một cái thật đau...rồi lại ôm anh vào lòng...và nói "Đừng hòng! Cưng nhé!"...Chính xác là em đã nghĩ vậy đấy đồ Củ Đậu..Đừng bao giờ hỏi em như thế. Em chẳng muốn cắn anh chút nào đâu, gãy răng em mất...Nay đến đây thôi nhé! Em chờ một tin nhắn hay cuộc gọi từ anh...Ngủ ngon!

Ngày...tháng...năm

Đừng nghĩ em yếu đuối mà bắt nạt được em!!

" Vì đã có lúc trái tim em từng yếu đuối..." – lang thang lướt Facebook nghe được bài hát này, em cứ ngân nga mãi...

Nay là ngày thứ 10 em chờ anh...sao anh chẳng chịu tới...

Rồi ngày thứ 20 em đợi anh...mà anh đi đâu rồi...

Ngày thứ 35 em mong anh...anh đùa em hơi lâu rồi đấy nhé! Đồ Củ Đậu này...

Ngày thứ 40...Màn hình điện thoại bỗng hiện lên dòng chữ "Anh yêu em" – lần đầu tiên trong suốt 1040 ngày làm phiền nhau anh nói anh yêu em, dù chỉ là qua mess...

Môi em khẽ cười vì hạnh phúc...

Ngày...tháng...năm...

Tôi là một người đàn ông trưởng thành và đã có gia đình. Vợ tôi- cô ấy hiền, đảm đang, rất yêu thương tôi và con, gia tài lớn của tôi là một bé trai 6 tuổi.Tôi hạnh phúc với cuộc sống hiện tại...

Còn em - chủ nhân của cuốn nhật ký này - là mối tình đầu của tôi...

Người con gái tôi yêu nhất cuộc đời này ngoài mẹ, không phải vợ tôi, mà là em...

Người con gái tôi nợ nhiều nhất cuộc đời này - cũng là em...

Một thằng con trai khô khan như tôi, may mắn được gặp em, được yêu em, nhưng lại chẳng may mắn chút nào khi đã đánh mất em!

Em mất rồi...vào chính cái ngày tôi nói tôi yêu em, cái ngày tôi muốn giành tặng một điều bất ngờ mà tôi đã lẳng lặng chuẩn bị cho em trong suốt 40 ngày ấy. Một vườn hoa mang tên em – Đan Linh

...Ngày thứ 1040...Tôi gọi em, tôi đợi em....mà sao em chưa tới...

...Hay là em giận tôi...Hay em ghét tôi rồi...Hay thật sự...À mà đúng là sự thật rằng tôi đã mất em...Tôi đã không còn được thấy em nữa, không còn được nghe cái giọng lanh lảnh của em bên tai, không còn được em hờn, em dỗi. Chẳng phải chỉ 40 ngày ngắn ngủi, mà là cả đời này!

...Ngày thứ 1040...một ngày mùa đông tháng mười một, người ta trông thấy hình ảnh một cô gái nằm đó, vòng tay ôm trọn cuốn nhật kí vào lòng....

Tôi yêu em...

Nếu có kiếp sau, tôi vẫn muốn hỏi "Em có muốn làm phiền tôi không?..

Nếu có kiếp sau, tôi sẽ không bao giờ để em phải chờ đợi...

Tôi là người đàn ông đã có vợ...

Vợ tôi mới hạ sinh một bé gái nữa..

Tôi đặt tên bé là Đan Linh...
Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét