Thiet ke web

Là ai vì ai mà cam tâm, tình nguyện, dẫu biết là đớn đau?

Anh tự suy nghĩ mà xem, phải có bao nhiêu đau lòng để một cô gái yêu anh đến mức chấp nhận từ bỏ tôn nghiêm của bản thân, chỉ để rong ruổi theo anh suốt một chặng đường dài lại có thể nhẫn tâm vứt bỏ hết mọi tình cảm của bản thân chỉ sau một khoảnh khắc pháo hoa rực sáng? Phải tổn thương bao nhiêu để cô ấy dù tim như bị ai đó xé toạc ra mà vẫn không thể nào khóc được? Phải nhẫn tâm bao nhiêu để đối xử với người yêu mình chân thành như vậy hả anh?

Có những ngày chỉ hít thở thôi cũng cảm thấy khó khăn, và có những người chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy đau lòng. Cuộc đời tạo ra những cuộc gặp gỡ, có khi là duyên nợ, có khi lại là bi thương.

Là ai vì ai mà cam tâm, tình nguyện, dẫu biết là đớn đau, dẫu biết sẽ là tuyệt vọng, nhưng vẫn một lòng muốn nắm chẳng rời tay? Thanh xuân của em là một chuỗi sai lầm nối tiếp nhau, nhưng một chuỗi sai lầm ấy lại để cho em gặp gỡ và yêu anh. Vậy nên, cuối cùng, sai lầm lại trở thành điều đúng đắn nhất.


Tuổi trẻ của em có thể đã dành để yêu thương rất nhiều người, cũng đã từng dành nước mắt để khóc cho rất nhiều người, nhưng trong số rất nhiều những con người đã xuất hiện trong thời niên thiếu đó, chỉ có duy nhất một người có thể khiến em từ bỏ cả thanh xuân của mình, từ bỏ khao khát, từ bỏ ước mơ, từ bỏ những điều em còn có thể hưởng thụ chỉ để yêu thương và ở bên cạnh.

Khi thanh xuân trôi qua, dù anh còn ở lại hay đã rời xa, bất cứ khoảnh khắc nào đó khi nhớ lại, không phải là hối tiếc, cũng không phải là đau lòng, mà là mỉm cười mãn nguyện và hạnh phúc, vì ít ra, em từng có một người như vậy để mà yêu thương.

Em không rõ lắm vì sao em có thể vì anh mà từ bỏ rất nhiều thứ, kể cả những điều tưởng chừng như không thể. Mãi cho đến giây phút anh hôn nhẹ vào tay em, rồi nắm thật chặt: "Chỉ có chúng ta thôi, thế giới ngoài kia, anh mặc kệ." Vậy là em hiểu rõ, thanh xuân đó, em đã can đảm từ bỏ chỉ để yêu một người, là anh.


Vì em chưa từng tưởng tượng đến tương lai của chúng ta, nên em chưa từng nghĩ rằng rời xa anh lại là lựa chọn khó khăn đến vậy. Cũng chưa từng hình dung về việc mình có bao nhiêu đáng thương, khi việc thức dậy mỗi ngày không còn là niềm hạnh phúc, mà chỉ toàn là nước mắt và đau long. Là vì tuổi trẻ của em chỉ dành để yêu anh, cho nên khi những năm tháng xuân ấy đã ở lại nơi miền ký ức, em mới nhận ra rằng, hiện thực có thể hoang tàn đến như vậy.

Những năm tháng cuối cùng của thanh xuân đó, ít nhất một lần, em đã thật sự chạm vào ngõ của yêu thương, nghĩa là yêu và được yêu bằng tất cả những gì chân thành và tha thiết nhất của một thời tuổi trẻ nông nổi. Để đến khi mọi chuyện kết thúc, em chỉ còn muốn hỏi anh duy nhất một điều: "Anh đã từng thật lòng yêu em, có phải không?" - "Phải, anh đã từng yêu em hơn bất kỳ điều gì trong cuộc đời mình, em đã từng là tất cả của anh." Em mỉm cười tự nhủ, bấy nhiêu đó với em là đủ, chỉ cần biết rằng, tháng năm tuổi trẻ đó, em đã từng là tất cả của một người.


Đôi lúc em nghĩ, chắc là anh đến, để làm em yêu, để mang cho em thật nhiều hạnh phúc và cũng để lại thật nhiều tổn thương vào ngày anh rời đi, chẳng vì lý do gì, chỉ là anh không còn muốn ở lại.

Cuối cùng một đứa con gái ương bướng như em, cũng đã chẳng còn cách nào để tiếp tục chịu đựng những nỗi đau mà cái gọi là "yêu thương" mang đến nữa. Em yêu anh, em rất sợ sẽ mất đi anh trong cuộc đời này, nhưng em cũng rất mệt, rất đau lòng, và rất muốn buông tay.

Có một thời tuổi trẻ đã trôi qua, chúng ta từng yêu cũng từng đánh mất, từng nghĩ rằng tình yêu là vĩnh cữu, và người ta yêu là điểm đến cuối cùng. Nhưng, chúng ta đã phải trải qua rất nhiều những trạm dừng mà ta cho là cuối cùng đó, cũng chỉ vì chúng ta không hiểu rõ được chuyến tàu cuộc đời mình, không biết nó sẽ đi qua những đâu và dài đến thế nào. Mỗi một trạm dừng qua đi, chúng ta lại ít đi một phần hy vọng, nhạt đi một chút lòng tin và thêm rất nhiều những thờ ơ, hời hợt. Bởi cuộc đời mà, làm gì dịu dàng được với ai như họ mong muốn đâu, cứ đi, rồi sẽ đến lúc chúng ta đến trạm cuối cùng. Đừng tìm, chỉ cần ngồi im và chờ đợi.


Em đã sống qua những năm tháng ấy, đủ dài để hiểu rằng mình luôn cô đơn, đủ dài để tin rằng không bất kỳ một ai nhìn thấy được nỗi buồn sau ánh mắt, không một ai hiểu được nụ cười chua chát ra sao, không bất kỳ ai biết được, một bờ vai khi nào thì cần đưa đến. Vậy nên, em vẫn cứ một mình.

Rất nhiều khoảnh khắc trong cuộc đời này, em, anh và tất cả chúng ta, đã từng lầm tưởng rằng ai đó là người hiểu rõ ta nhất. Cho đến một ngày, khi ta cười như khóc, mà họ cũng chẳng buồn nhìn thấu, kể cả khi nỗi đau đã vượt xa khỏi bể chứa của nụ cười, tràn ra thành nước mắt, họ cũng còn ngơ ngác hỏi "Tại sao?" Khoảnh khắc đó, chính là bao nhiêu lòng tin sụp đổ, hy vọng vỡ tan tành, mà ta lại chỉ có thể im lặng mỉm cười "hoá ra mình lầm tưởng", chắc là đau lòng nhiều lắm.


Tìm được một người yêu mình đã khó, mà tìm được một người hiểu rõ lòng mình càng khó hơn gấp trăm lần. Vậy mà, chúng ta đã bao nhiêu lần tự mình lầm tưởng, để rồi trượt dài trong nỗi đau sau đó. Không phải là trách móc họ, không phải oán giận họ mà là nực cười với bản thân, đã sống đến chừng đó năm, chẳng lẽ không hiểu được cuộc đời này nhàu nát lắm, làm gì có ai bằng phẳng trọn cuộc đời.

Có lẽ vậy, em tự tập cho bản thân mạnh mẽ, vì nếu yếu đuối, chỉ biến mình thành trò cười, ai quan tâm đâu mà yếu đuối. Mà, độc lập quá, mạnh mẽ quá, lại càng dễ cô đơn.

Anh biết không, em đã dành một nửa tuổi xuân của mình, chỉ để lưu luyến một mối tình đã trôi qua rất lâu rất lâu rồi, chỉ vì em không cam tâm từ bỏ hay nói đúng hơn là em không đành lòng từ bỏ. Em mạnh mẽ hay gai góc, chỉ vì em sợ ai đó biết được sự yếu đuối của chính mình, sợ họ rồi sẽ làm tổn thương em. Cuộc đời em rách nát lâu rồi, còn có gì là lành lặn ngoài vỏ bọc bên ngoài này, xé toạc nó ra anh sẽ thấy những vết sẹo mới cũ đan xen nhau dày đặc đến rợn người. Chính em còn thấy cuộc đời em chỉ là sự hấp hối của một kẻ đã chết dở lâu rồi, anh yêu em chỉ khiến cuộc sống anh thêm tồi tệ, vậy nên em dù khao khát anh đi nữa, cũng e dè việc nắm lấy tay anh.


Em dùng năm năm thanh xuân của mình chỉ để chấp niệm một bóng hình, dùng năm năm tuổi trẻ của mình chỉ để lưu luyến một ánh mắt, dùng năm năm nhiệt huyết của mình chỉ để từ bỏ một mối tình. Em cảm thấy, thanh xuân một đời người, vốn chẳng dài như ta vẫn lầm tưởng.

Anh tự suy nghĩ mà xem, phải có bao nhiêu đau lòng để một cô gái yêu anh đến mức chấp nhận từ bỏ tôn nghiêm của bản thân, chỉ để rong ruổi theo anh suốt một chặng đường dài lại có thể nhẫn tâm vứt bỏ hết mọi tình cảm của bản thân chỉ sau một khoảnh khắc pháo hoa rực sáng? Phải tổn thương bao nhiêu để cô ấy dù tim như bị ai đó xé toạc ra mà vẫn không thể nào khóc được? Phải nhẫn tâm bao nhiêu để đối xử với người yêu mình chân thành như vậy hả anh?

Anh biết không? Quanh đi quẩn lại rồi em cũng không thể thoát ra khỏi vòng tròn ký ức của chúng mình. Hơn năm năm rồi, em chả buông nổi dù chỉ một mảnh nhỏ trong tim. Đi đến đâu hay ở bên ai, mỗi một khoảnh khắc, em đều chỉ thấy bóng hình anh. Chạm nhẹ một cái, liền đâu đến nghẹn ngào.


Anh có biết con gái như em khi thất tình sẽ làm gì không? Em sẽ đi lại những con đường chúng ta đã từng đi qua, nghe lại những bản nhạc chúng ta đã từng cùng nhau tận hưởng, xem lại những bộ phim chúng ta đã cùng xem, ăn những món ăn mà anh thích, làm những việc mà anh hay làm. Và rồi nhắn tin cho một tài khoản nào đó, dẫu biết rằng anh sẽ chẳng bao giờ đọc được, để rồi nức nở khóc như một kẻ dở hơi, vì chả có ai lại tự gợi lên những đau lòng trong tim mình như thế cả. Chỉ là vì em muốn mau chóng quên anh thôi, khóc hết rồi, em sẽ không còn yêu nữa, khóc mệt rồi, em sẽ không còn đủ sức mà đau lòng cho anh nữa.

Con người chúng ta, giỏi nhất là ngộ nhận vị trí của mình trong lòng người khác. Với một vài người, em nghĩ vô tình hay cố ý mà có lẽ họ đã quên mất sự tồn tại của em. Vậy nên em không mấy hy vọng sẽ gặp lại họ, hay tìm lại những kỷ niệm đã nhạt nhoà, vậy mà họ vẫn cứ nhớ... Còn một vài người, em đoán chắc là dù vài năm, vài mươi năm, họ cũng chẳng thể quên em, vậy mà gặp nhau, họ lướt nhẹ qua em như việc sự tồn tại của em là dư thừa, là sương khói. Em thấy buồn, thấy lòng mình đau dữ dội, có lẽ họ chẳng sâu đậm như em vẫn nghĩ, cũng có lẽ, do em chẳng đủ quan trọng để được ở mãi trong lòng họ.

Em muốn tha thứ cho anh, cũng lại không muốn tha thứ cho anh. Vì mãi anh cũng không bao giờ hiểu được, những ngày tháng đó em đã đau thương đến chừng nào, những khoảnh khắc đó lòng em đã vỡ nát ra sao, hoang tàn nhường nào. Tất cả mọi thứ, anh đều không biết, chỉ bởi vì anh chẳng phải là em, chỉ bởi vì anh chưa một lần hiểu được tình cảm của em.


Em nghĩ rằng, yêu thương dù ngắn hay dài, dù đậm sâu hay chỉ là gió thoảng, đối với em cũng đều đáng trân trọng như nhau. Vài năm sau, có lẽ em vẫn sẽ nhớ về khoảng hồi ức đó, là nhớ để biết rằng họ đã từng cho em hạnh phúc như thế đấy, chứ không phải nhớ về những lúc họ làm tổn thương em, là nhớ để mỉm cười chứ không phải để rơi lệ. Có lẽ với anh, khoảng thời gian ngắn ngủi ở bên em chẳng là một điều gì quan trọng cần để nhớ, có lẽ vậy hoặc là do em nghĩ vậy. Dù thế nào thì hiện tại, ngay lúc này, em vẫn nhìn thấy anh sống tốt và vui vẻ với việc chẳng có em cạnh bên, điều mà những ngày còn yêu nhau anh một mực phũ nhận.

Người ta vẫn nói, khi yêu đừng tin vào tất cả những điều đối phương nói, vì hơn một nửa trong số đó chỉ là cảm xúc nhất thời mà khi tình yêu ra đi, họ sẽ chẳng còn nhớ tới chứ đừng nói chi đến việc giữ trọn lời, em tin là vậy, nên thật ra em cũng chẳng hy vọng sâu xa gì ở tình yêu nơi anh hay những lời yêu anh nói. Nhưng, trái tim thì khác, hơn một lần lại đập lỗi nhịp với những lời nói dối đó, hơn một lần tự cảm thấy ngọt ngào, ấm áp lấp đầy, hơn một lần tự lừa mình rằng đó là một lời thề hẹn, chỉ cần một lần thôi, đã đủ khiến con người ta rơi vào vực thẫm ngàn đời. Vậy mà, em còn hơn một lần nữa là, vậy nên kết quả hiển nhiên là hụt chân.


Em không muốn nói dối, nên sẽ không bao giờ nói rằng em chưa từng ghét anh, đến mức chỉ muốn nhìn thấy anh thất bại, thất bại khi không còn em nữa, thất bại khi một ngày nào đó, anh nhận ra rằng, những năm tháng đó, đã từng có một người yêu anh đến điên dại, yêu anh đến quên cả bản thân mình, vứt bỏ lòng tự trọng mà bám theo anh suốt cả chặng đường dài, dù biết sẽ chẳng nhận lại được gì ngoài những tổn thương, nhưng rồi khi viễn cảnh đó hiện lên trước mắt, em sợ hãi đến mức chẳng dám nhìn. Em đau lòng đến mức chỉ có thể lặng thinh mà vờ như không thấy, không bận long. Bởi vì em bây giờ, chẳng còn cái quyền để xuất hiện trong cuộc đời anh nữa, kể cả nó là một cuộc sống hoàn hảo hay một cuộc đời hư hao, đều như nhau cả, đều không có chỗ cho em.

Tiếc nuối? À, em có chứ. Có tiếc nuối những ngày tháng hạnh phúc cùng nhau, những khoảnh khắc nắm tay nhau đi khắp mọi nẻo đường, sớm tối có nhau, trong ánh mắt nhau lúc nào cũng ánh lên tình yêu và hạnh phúc, trong vòng tay nhau lúc nào cũng đầy ấp yêu thương, bờ vai dành cho nhau chưa một giây phút nào mỏi mệt. Vậy nên, ngày tháng sau này, khi vô tình nghe đâu đó câu nói "Không sao, có anh ở đây." em lại cảm thấy có chút chạnh lòng, có chút nghẹn ngào gần như bật khóc, cũng lại mỉm cười vì biết rằng trong cuộc đời, đã từng có một người, luôn dành câu nói này cho em.


Em đã từng không tin vào tình yêu, dù trong quá khứ anh hỏi em thêm bao nhiêu lần cũng như thế. Em không tin, vì em hiểu và em cũng thấu, tình yêu là một điều xa xỉ nhất mà con người sống trên cuộc đời này đều theo đuổi, vậy mà anh cứ bám theo em suốt chỉ để chứng minh rằng tình yêu là có thật, và anh là người sẽ mang nó đến. "Let me show you what is love!" - Những năm tháng đó, em không tin vào tình em, không tin vào tình yêu. Tất nhiên, em chưa bao giờ thay đổi suy nghĩ của mình, nhưng, em-đã-tin-anh, em đã từng chờ đợi thứ "tình yêu" mà anh cố gắng cho em thấy. Và anh biết đó, đến tận hôm nay, em đã thấy được tình yêu của anh, nó là nỗi buồn, là nước mắt, là đau thương và thất vọng rất ngọt ngào, là tất cả hạnh phúc anh từng trao, là lời yêu anh từng nói, là khoảnh khắc mình từng tha thiết yêu nhau.

Những năm tháng đó ta đã có được những gì? Những năm tháng đó ta đã trải qua những gì? Những năm tháng đó ta đã đánh mất những gì? Những năm tháng đó ta đã lãng quên những gì? Và, những năm tháng đó ta còn nhớ được những gì? Những năm tháng đó, là hạnh phúc hay nỗi đau, là nụ cười hay nước mắt, là trọn vẹn hay dang dở, là đánh mất hay có được, tất cả đều đã khắc sâu trong lòng mỗi chúng ta một đoạn hồi ức không thể xoá nhoà. Ai trong chúng ta cũng từng có những tháng năm như thế.


Em thật sự hy vọng, sau này, có một ngày anh hiểu được, rằng em không thay đổi, em chưa từng thay đổi, chỉ bởi vì em của ngày xưa, con người mà anh đã dùng nó làm lý do rời xa em, là con người chân thật nhất mà vì yêu anh, tin tưởng anh mà bộc lộ ra trước mặt anh, đáng tiếc là, anh lại không biết trân trọng điều đó.

Đừng nói với em những lời yêu hoang đường nữa, tất cả yêu thương trong em đã vứt bỏ lâu rồi, cũng xin anh đừng trở về với vẻ ngoài yếu đuối, em không muốn khơi lại những chuyện đau lòng đã qua đi. Em đã quên, cũng đã lựa chọn tha thứ, chỉ là em không bao giờ có thể yêu anh một lần nữa, bởi vì những vết thương ngày đó sẽ chẳng bao giờ lành lặn, cũng như việc những khoảnh khắc ngày cũ chẳng thể nào quay về. Xin anh, nếu đã rời đi thì đừng trở về nữa...
Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét