Thiet ke web

Đừng bên nhau nếu không vui...

Có một loại tưởng niệm như giấc mơ lúc nửa đêm vậy, rõ ràng là nhận thức được mình đang mơ nhưng chẳng thể nào thoát ra. Lúc thức giấc nhớ rõ là mình đã trải qua giấc mơ đó, nhưng vẫn không thể tỏ tường tất cả. Em chính là đang như vậy. Chẳng thể nào tin và hiểu nổi. Ngày mai, ngày tiếp, những ngày sau này, có lẽ em sẽ chẳng thể nhớ nổi khuôn mặt anh nữa. Nhưng em biết rõ, nỗi đau này sẽ còn mãi, em sẽ vẫn nhớ đã có một người từng làm tổn thương em...

Em yêu anh, thật sự rất yêu anh. Vậy nên anh đi đi. Chúng ta,à không!Là em. Mình em thôi, em khócđủ rồi! Đau đủ rồi. Trái tim này em đã cho anh rồi, nước mắt thời gian quađều đã dành cho anh cả rồi. Chỉ duy lòng tự trọng bản thân, xin lỗi em không thể cho anh được.Đừng lãng phí thời gian đứng chôn chân ở đó nữa! Em và anh, thời gian qua có vui vẻ gì đâu? Đau đớn như thế này cũng là yêu sao? Trước đây em đã rất sợ, sợ người yêu cũ của mình có người yêu mới. Nhưng sau này em mới nhận ra có một điều còn đáng sợ hơn. Đó chính là vì mình mà người đó không thể yêu một ai nữa...! Cảm ơn anh, vì ít nhất anh vẫn còn có thể yêu người đó và cũng xin lỗi...vì em, có lẽ em không thể yêu ai nữa.


Em muốn thấy anh cười, thật đấy. Vậy nên, cho dù hô hấp dẫu sẽ trở nên khó khăn thì em vẫn muốn anh đi. Đi để tìm hạnh phúc thời gian qua đánh rơi. Anh biết không? sự gượng ép thời gian qua của anh điều là do em ngốc nghếch không nhận ra được. Bây giờ thấu được rồi, chẳng những không cảm thấy mình đã thông minh hơn mà càng cảm thấy mình thực nực cười.

Em hứa với anh em sẽ sống, sẽ cố vui vẻ. Chúng ta đến đây đủ rồi,đều là tự em ngưỡng ái, tự em cảm động chính mình. Vở kịch của anh, em là kẻ ngu ngơ diễn trọn vai một con ngốc. Vậy đã đủ chưa? Trướcđây em chưa từng nghĩ anh có thể cười tươi đến như vậy, cũng chưa từng nghĩ nụ cười của anh lại đẹp đến thế, khi em thấy anh cùng với cô ấy. Đều là tại em, rõ ràng là chúng ta cách nhau một mặt đường, thế mà em vẫn cứ khăng khăng đi cùng hướng với anh. Cuối cùng, người ngược lối, vẫn là em.


Có một loại tưởng niệm như giấc mơ lúc nửa đêm vậy, rõ ràng là nhận thức được mình đang mơ nhưng chẳng thể nào thoát ra. Lúc thức giấc nhớ rõ là mình đã trải qua giấc mơ đó, nhưng vẫn không thể tỏ tường tất cả. Em chính là đang như vậy. Chẳng thể nào tin và hiểu nổi. Ngày mai, ngày tiếp, những ngày sau này, có lẽ em sẽ chẳng thể nhớ nổi khuôn mặt anh nữa. Nhưng em biết rõ, nỗi đau này sẽ còn mãi, em sẽ vẫn nhớ đã có một người từng làm tổn thương em...

Nước mắt này, em có thể tự lau được, nỗi đau này tự em có thể chống đỡ. Em giữ được nhưng không có nghĩa không biết cách buông bỏ. Thế nên, cảm phiền anh! anh đi đi. Như cách anh đến, chóng vánh và nhẹ nhàng...!
Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét