Tôi có thử hẹn hò, thử add facebook một vài người, thử không đến quán cafe nữa. Nhưng nhìn đâu cũng không đúng, không đúng như trước, càng không đúng khi không có anh. Tôi đã tự chất vấn liệu sẽ như thế này đến bao giờ, liệu anh còn nhớ tôi hay chỉ tự tôi làm mình đau khổ? Câu hỏi chưa bao giờ tôi muốn trả lời rõ ràng vì sợ, sợ có một điều thôi, sợ nhớ anh nhiều quá tôi sẽ khóc mất.
Việc kết thúc một cuộc tình, chưa phải điều đau khổ nhất, đau nhất là khi, sau bao năm trái tim vẫn chưa bao giờ quên hình bóng cũ.
Tôi không nhớ rõ trước đây yêu đương cuồng như thế nào, tôi không nhớ rõ thanh xuân tôi dành hết tình cảm cho một người như thế nào, càng không nhớ rõ ngày hôm ấy như thế nào. Tôi chỉ nhớ có một điều là anh ấy đã không còn bên tôi.
Không một lý do, không thêm một cái hẹn, lần cuối gặp nhau cũng là lúc tôi biết rằng: tôi mãi mãi đứng bên đây, nhìn quãng đường anh đi nhưng chúng tôi không bao giờ gặp nhau ở giao lộ cuối.
Xa anh, tôi quên cả thói quen, mưa " cố tình " không mang ô, vì đã có anh.
Xa anh, tôi quên cả thói quen " cố tình " không mặc áo ấm trời đông, vì có anh.
Xa anh, tôi quên cả thói quen " cố tình " đi nhanh hơn, vì anh luôn đuổi theo ngay sau.
Xa anh, hàng trăm thói quen " cố tình " tôi đều vứt bỏ, xa anh, tôi không còn muốn cố quên, vì bây giờ, không có anh, tôi làm việc gì cũng thấy không quen.
Tôi hoài niệm về thành phố anh sống, tôi giật mình khi đi trên đường người ta bất chợt nói tên anh, tôi bất giác đi đến quán cafe tôi và anh hay hẹn, tôi nhìn chằm chằm tờ menu vào vị cafe anh yêu thích, tôi mua tất cả các cuốn sách của tác giả anh ngưỡng mộ,...
Đấy, cuối cùng tôi vẫn không quên anh?
Từng ấy năm bóng dáng một người vẫn chưa bao giờ mờ đi.
Tôi có thử hẹn hò, thử add facebook một vài người, thử không đến quán cafe nữa. Nhưng nhìn đâu cũng không đúng, không đúng như trước, càng không đúng khi không có anh. Tôi đã tự chất vấn liệu sẽ như thế này đến bao giờ, liệu anh còn nhớ tôi hay chỉ tự tôi làm mình đau khổ? Câu hỏi chưa bao giờ tôi muốn trả lời rõ ràng vì sợ, sợ có một điều thôi, sợ nhớ anh nhiều quá tôi sẽ khóc mất.
Tôi đã từng rất mong anh quay lại, rất mong chúng tôi lại như trước đây. Nhưng rồi tôi nhận ra, anh vẫn là anh, tôi là tôi, chỉ có điều chúng tôi không là của nhau.
Xa nhau, ắt hẳn tất cả lý do, vậy nếu khi xưa biết trước biết giữ nhau thì hôm nay câu trả lời sẽ là gì đây...
Ngày mai em không ôm anh nữa.....
Tháng năm qua rồi, em sẽ lại bình yên...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét