Anh thật ích kỉ, chỉ muốn yêu những cô gái mang nhiều thương tổn, trái tim vỡ nát, khi ấy anh có thể trở thành anh hùng, cứu tinh của cuộc đời họ. Thế là anh làm tổn thương em như bao cô gái khác, vô tình để vuột mất một người yêu anh rất sâu nặng. Anh cứ mải lo yêu sao để không đau rồi lại đi làm đau kẻ khác.
Trải qua thật nhiều mối tình anh nhận ra nơi kí ức đang phủ kín, nơi nỗi nhớ đóng băng, nơi con tim hướng về vẫn chỉ có một đáp án, là em!
Anh ngỡ tưởng cuộc đời dài rộng này người như em, đâu có thiếu. Anh tưởng anh xứng đáng tìm được những người con gái sẵn sàng chết vì anh, bi luỵ vì một người đàn ông tốt như anh. Mà dường như anh nhận ra mình sai càng thêm sai rồi!
Chia tay em, anh tiếp tục vội vã tìm kiếm những mối tình khác, bù đắp khoảng trống nơi con tim. Những ngày trác táng với bạn bè, những cuộc vui bất tận xuyên màn đêm, những mối tình chóng vánh. Trong khi em buồn thật nhiều, chọn cách quyến luyến với những kỉ niệm khi hai đứa còn tay nắm chặt tay. Anh đã thắng. Hả hê vì đã rũ bỏ được một cô gái nặng tình. Nhưng mà thật tâm anh có vui?
Em biết không là đàn ông chỉ khóc hai lần, một là khi cha chết và hai là khi mất người yêu thương. Anh không rõ anh thương em nhiều như thế nào, anh không rõ bản thân đang vui hay đang buồn chỉ rõ ngày đó nước mắt anh đã lặng lẽ rơi, vì một lí do nào đó. Anh tự nhủ bản thân sẽ ổn thôi, tuy nhiên anh sẽ không thể nào trở thành người thua cuộc. Cái tôi, cái ngông cuồng của tuổi trẻ thực sự lớn quá, lấn át cả tiếng thổn thức nơi trái tim. Anh không thể níu lấy tay em, ngăn em bước từng bước ra khỏi cuộc đời anh như thế. Anh bỏ lỡ điều gì, anh biết chứ!
Anh yêu rất nhiều người mà sao cảm giác yêu đương không đến, add nhiều cô gái trên mạng xã hội, trò chuyện mỗi đêm mà sao mắt anh vẫn hướng về chấm xanh nhỏ đang bật sáng, dõi theo đến khi nó tắt lịm. Muốn nhắn cho em vài điều, muốn hỏi em giờ ra sao, đã ổn chưa. Còn anh, thực sự giờ đây anh vẫn chưa ổn...
Anh thật ích kỉ, chỉ muốn yêu những cô gái mang nhiều thương tổn, trái tim vỡ nát, khi ấy anh có thể trở thành anh hùng, cứu tinh của cuộc đời họ. Thế là anh làm tổn thương em như bao cô gái khác, vô tình để vuột mất một người yêu anh rất sâu nặng. Anh cứ mải lo yêu sao để không đau rồi lại đi làm đau kẻ khác.
Có những lúc đỉnh điểm của nỗi nhớ, cùng cực của chịu đựng, chỉ muốn chạy ngay đến nói hết ra. Rằng những ngày tháng qua với anh, không có em thực sự khó khăn quá. Vẽ nên những câu chuyện tình cảm mới bằng màu nỗi nhớ, màu em. Tìm kiếm những người con gái thay thế em mà sao khó khăn đến như vậy?
Thành phố này đối với anh chưa bao giờ rộng lớn đến như thế, anh đi hết con đường này, góc phố nọ mà sao chúng ta vẫn không có một lần chạm mặt. Nhiều lúc anh đã nghĩ có khi nào đã có lúc chúng ta bước qua nhau trong đám đông vội vã, em ngồi quán nước mà trước đó anh vừa rời đi, em bước ngược anh bước xuôi trong dãy hàng siêu thị, điện thoại ngân nga cùng lúc một bài hát xưa cũ...
Nhưng giờ anh biết tình sẽ không thể nữa rồi! Em đáng lý ra nên được yêu thương nhiều hơn thế, chúng ta gặp nhau tuy đúng người nhưng lại sai thời điểm, một câu xin lỗi anh còn chưa kịp nói. Thật lòng xin lỗi em!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét