Có những ngày chỉ lẳng lặng và khóc. Em vẫn cố gắng sống tốt, vẫn cố gắng vì tương lai, vì giấc mơ của mình, vẫn cố gắng thật mạnh mẽ mà, anh đừng bận tâm. Chỉ là, có những ngày trở về, em chỉ biết gục đầu xuống gối và khóc. Bộn bề cuộc sống cứ cuốn em đi, năm tháng cứ ngày một dài ra, em mất hút anh trong cuộc sống này tự bao giờ.
Có những ngày chỉ lẳng lặng và nghĩ. Dòng cảm xúc vẫn cứ xoay vần, em chỉ biết lặng im, co mình trong thế giới riêng, những mảnh ký ức rời rạc thay nhau hiện ra trước mắt, em nhớ. Những bận tâm, câu chuyện ngày thường bủa vây bên cạnh, em lại lo. Đắn đo lựa chọn, nhớ nhớ, thương thương... em lạc bước trong tâm trí của chính mình. Anh, em mệt, và nhớ anh...
Có nhũng ngày chỉ lẳng lặng và nhìn. Những người bước đến, những người đi qua, những người nhịp bước bên cạnh. Gương mặt này, đôi tay kia, bờ vai này, dáng người kia... bỗng có những lúc em chẳng cảm nhận được gì nữa... những hình ảnh, những con người cứ lướt qua trước mắt, cảm giác bản thân em bỗng trở nên trong suốt và vô lực, cố với tay đến mấy cũng chẳng thể chạm vào những hình hài ấy... em lọt thỏm giữa thế giới rộng lớn này. Nếu thành phố này nuốt chửng em ất thì sao hả anh?
Có những ngày chỉ lẳng lặng và khóc. Em vẫn cố gắng sống tốt, vẫn cố gắng vì tương lai, vì giấc mơ của mình, vẫn cố gắng thật mạnh mẽ mà, anh đừng bận tâm. Chỉ là, có những ngày trở về, em chỉ biết gục đầu xuống gối và khóc. Bộn bề cuộc sống cứ cuốn em đi, năm tháng cứ ngày một dài ra, em mất hút anh trong cuộc sống này tự bao giờ.
Anh... có phải thế giới này nuốt chửng hai đứa mình mất rồi?a
0 nhận xét:
Đăng nhận xét