Tôi tin rằng mỗi người đều có một góc khuất riêng,cmột nỗi sợ riêng.cNhưng nếu bạn hỏi tôi:"Nỗi sợ của bạn là gì?" có lẽ câu trả lời của tôi khá kì quái "Tôi sợ hạnh phúc". Một người chưa từng được hạnh phúc khi yêu sẽ không đau khổ khi mất đi tình yêu, có thể bạn sẽ buồn nhưng nếu bạn từng hạnh phúc thì những thứ hạnh phúc đó sẽ trở thành những chiếc gai nhọn găm sâu vào trái tim bạn. Hạnh phúc càng nhiều thì những vết thương càng chằng chịt, càng đau đớn đến nghẹt thở.
Hạnh phúc là gì vậy? Đó chỉ đơn thuần là một cảm xúc vô hình, một cung bậc của tâm trạng? Hay là một điều kinh khủng ám ảnh tâm trí bạn đến suốt đời? Câu trả lời là cả hai.
Khi bắt đầu hạnh phúc, là một cảm giác mà tâm hồn, trái tim của bạn như một bông hoa được chăm bón đầy đủ trở nên tươi tắn, rực rỡ. Bông hoa đó sẽ mỗi ngày dần dần sống dựa vào nguồn sống mang tên hạnh phúc, ngày ngày chờ được chăm tưới bằng thứ nước hạnh phúc.
Nó giống như một thứ thuốc phiện ăn mòn trí óc của con người khiến ta trở nên u mê, mòn mỏi chờ đợi vào hạnh phúc và hạnh phúc hơn nữa. Nhưng hạnh phúc không phải lúc nào cũng bên cạnh bạn nên khi nó biến mất,hạnh phúc sẽ trở thành một nỗi ám ảnh không ngừng giống như cơn nghiện thuốc phiện khiến cả người bứt rứt, khó chịu và càng trở nên khao khát hạnh phúc.
Bạn có tin hạnh phúc giết chết con người chứ không phải nỗi đau? Tôi thì tin điều đó là thật bởi vì trước mắt tôi mỗi ngày đều có những người đang dần dần chết mòn vì hạnh phúc.Tại sao ư? Người ta thường nói hạnh phúc đem lại sức mạnh còn nỗi đau giết chết con người. Nhưng hãy thử nghĩ thật kĩ mà xem, bạn sẽ thấy hạnh phúc mới chính là thứ giết chết con người.
Một người chưa từng được hạnh phúc khi yêu sẽ không đau khổ khi mất đi tình yêu, có thể bạn sẽ buồn nhưng nếu bạn từng hạnh phúc thì những thứ hạnh phúc đó sẽ trở thành những chiếc gai nhọn găm sâu vào trái tim bạn. Hạnh phúc càng nhiều thì những vết thương càng chằng chịt, càng đau đớn đến nghẹt thở. Một đóa hoa chưa từng nở rộ thì sẽ không phải đau buồn khi tàn lụi, những chiếc lá chưa từng xanh sẽ không phải muộn phiền khi héo úa. Nhưng như vậy thì cuộc sống đâu còn là cuộc sống nữa đúng không nào?
Hãy hỏi tôi xem tôi có khao khát thứ được gọi là hạnh phúc không? Tôi sẽ trả lời là có.Khao khát và khao khát rất nhiều. Phải chăng bởi vì biết nó càng nguy hiểm nên con người càng muốn có được? Chúng ta chính là những động vật sở hữu bản năng chinh phục rất cao. Có lẽ có nhưng cũng có thể không. Chính bản thân tôi cũng không biết tại sao nhưng tôi biết từ khi sinh ra,khao khát hạnh phúc đã trở thành một bản năng sống bên trong mình.
Và tôi không thể ngăn lại bản năng đó. Tôi ngày ngày cứ tìm kiếm hạnh phúc nhưng tôi chỉ dám ngắm nhìn nó từ xa,từ rất xa mà không dám chạm vào. Bởi vậy tôi đã bỏ lỡ không biết bao nhiêu cơ hội để hạnh phúc. Tôi có hối tiếc không? Có chứ. Nếu cho tôi cơ hội quay lại tôi có muốn thay đổi quyết định của mình không? Không.Tại sao ư? Vì tôi tự ti trước hạnh phúc.
Khi bạn chấp nhận hạnh phúc cũng có nghĩa là bạn sẽ phải chấp nhận nỗi đau đằng sau hạnh phúc. Tôi là kẻ hèn nhát không thể chấp nhận nỗi đau ư? Ngược lại, nỗi đau chính là thứ đã theo tôi từ khi tôi sinh ra và tôi đã sớm chấp nhận nó rồi. Nhưng tôi chỉ không thể chấp nhận được việc người khác sẽ đau khổ vì tôi.
Đã có những khi tôi muốn liều mình chiếm đoạt lấy hạnh phúc, nếm thử hương vị khiến người ta mê luyến hơn cả thuốc phiện kia nhưng rồi những khuôn mặt đau khổ, những giọt nước mắt của người tôi yêu thương hiện ra trước mắt như khiến tôi sụp đổ... Tất cả những dũng khí vừa có được để tiến lên đều tan biến hết. Bởi vậy tôi thu mình vào một thế giới riêng nơi chỉ có mình tôi là điểm tựa cho chính tôi.
Tôi không cho phép bản thân mình được cảm nhận thứ hương vị hạnh phúc vì tôi sợ một kẻ chưa bao giờ nếm trải nó như mình sẽ trở nên tham lam hơn ai hết và trở thành kẻ khiến người tôi yêu thương đau khổ hơn ai hết.
Nhưng tôi đã quên mất sự tồn tại của tôi với ai đó đã là một hạnh phúc rồi. Và bởi vì chính tôi không chịu nắm bắt hạnh phúc mới khiến cho người tôi yêu thương phải đau khổ. Khi hạnh phúc lơ lửng trước mặt bạn mà không nắm bắt mới là nỗi đau lớn nhất. Nên xin đừng dại khờ mà bỏ qua hạnh phúc vì hạnh phúc không đến nhiều lần trong đời bạn đâu. Tôi ư? Tôi vẫn tự ti trước hạnh phúc, chỉ là nếu hạnh phúc gõ cửa lần nữa, tôi sẽ không do dự mà đón nhận nó. Tôi yêu cuộc sống này.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét