Thiet ke web

Liệu bỏ em ở lại, anh có hạnh phúc không?

Sợ lắm cảm giác phải trải qua mọi thứ một mình, sợ lắm những lúc yếu đuối chẳng có ai bên cạnh, sợ lắm cảm giác hụt hẫng vì thiếu đi một vòng tay... Rồi phải đến lúc mỗi đứa chọn cho mình một cuộc sống riêng, duyên cạn thì chẳng dám trách ai. Có thể anh trách em vì chẳng nghe lời anh nói, cũng có thể em lại trách anh vì sự vô tâm của mình. Chẳng dễ dàng để có thể yêu hay dành tình cảm cho bất kì một ai, vậy mà khi có được hạnh phúc lại bị gạt bỏ lại sau lưng.

Rồi phải đến lúc mỗi đứa chọn cho mình một cuộc sống riêng, duyên cạn thì chẳng dám trách ai. Có thể anh trách em vì chẳng nghe lời anh nói, cũng có thể em lại trách anh vì sự vô tâm của mình. Chẳng dễ dàng để có thể yêu hay dành tình cảm cho bất kì một ai, vậy mà khi có được hạnh phúc lại bị gạt bỏ lại sau lưng.

Đã bao giờ anh tự hỏi bản thân rằng mình đã hiểu được nhau đến mức nào? Thứ anh cần, em không có, thứ em cần, cả anh cũng không. Vậy mà chúng ta vẫn chấp nhận bước chung một con đường, cùng nghĩ về tương lai cả hai đứa sau này. Em biết cuộc sống của anh có nhiều điều để anh phải lo, phải nghĩ. Nào là công việc, nào là tiền bạc, nào là gia đình, vậy có em trong đó không anh?


Gọi nhau là người yêu nhưng chưa bao giờ được chia sẻ điều gì, dường như anh xem cuộc sống riêng của anh quan trọng hơn cả. Em là bạn gái anh, mà nhiều khi còn phải ghen tị với nhiều người con gái khác. Anh chọn họ đầu tiên cho những niềm vui của anh, còn em luôn ở phía sau, ở một vị trí nào đó mà em chưa từng dám nghĩ đến, vì sao ư, nghĩ đến làm gì cho đau lòng hả anh?

"Em là quan trọng nhất với anh, sẽ không bao giờ anh để mất em đâu". Với những người con gái trước em, anh đã bao giờ nói những lời này chưa? Với em, em nghĩ rằng anh đã dần đánh mất em thực sự rồi đấy. Em không ngọt ngào như người ta, nhưng tình cảm của em vẫn là chân thành nhất. Đã có ai đó nói, yêu một người trưởng thành là chấp nhận và chịu đựng nhiều thứ mà tuổi trẻ cần tận hưởng. Em không cần anh nhắn tin cho em hằng ngày, chỉ cần khi em gọi anh bắt máy dù chỉ nói vài câu. Em không cần anh gặp em hằng ngày, chỉ cần khi em bảo rằng em nhớ, muốn gặp anh, là anh sẽ đến bên em.


Vài thàng nữa thôi, anh và em sẽ cách nhau hàng giờ bay. Ngày anh bảo anh sắp đi du học, anh vui lắm, chẳng mảy may bận tâm đến cảm nhận của em lúc đó như thế nào. Ừ thì em vui, em mừng cho anh, vì mơ ước của anh thành hiện thực, nhưng em buồn, em tủi cho chính em. Em sợ cái cảm giác yêu xa, lúc nhớ đến nhau, em biết làm gì đây anh...

Có lẽ rồi anh cũng sẽ bỏ em ở lại. Em lại tiếp tục những ngày tháng đơn độc, nhưng em vẫn sống tốt, vì đến lúc nào đó bản thân em không cho phép mình yếu đuối thêm một lần nào nữa!
Share on Google Plus

About Duy Nguyen

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét